Lý Dục Thần nhìn thấy phía trước có một tòa nhà thờ, thực tế khoảng cách khá xa, nhưng với thị lực của mình, anh vẫn nhìn thấy rõ.
Hai người cùng đi tới đó, đến trước cửa nhà thờ mới dừng lại.
“Cậu nghĩ chúng ta nên giải quyết bằng lời nói hay bằng vũ lực?” Ân lão thái hỏi anh.
Lý Dục Trần cười đáp: “Giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều bị cấy thuật tín ngưỡng và người, muốn đàm phán với bọn họ e rằng khó mà xong.”
“Ừ, vậy cậu nói xem, chúng ta nên xông thẳng vào, hay là đi cửa sau, lén cứu người ra trước?”
“Nếu tiền bối điều tra được tới đây, tin chắc hẳn đã có kế hoạch.”
Ân lão thái gật đầu: “Ai cũng nói Cát Môn lén lút, chỉ biết dùng mánh khóe ám sát, nhưng người đời nào hay, năm ấy Mặc Gia hiên ngang đứng trước cửa thành đón địch, hôm nay chúng ta cứ đi thẳng vào đó một cách đường đường chính chính đi!”
Lý Dục Trần cười ha ha: “Được, đường đường chính chính, mời tiền bối đi trước!”
Ân lão thái cũng chẳng khách sáo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông như lãnh đạo nào đó sắp bước vào một cuộc họp quan trọng.
Đến trước cửa, họ dùng gậy đâm vào, cửa lớn đang đóng chặt bị buộc phải mở ra.
Hai người bước vào trong.
Bên trong có vài tu sĩ mặc áo đen, dáng vẻ như đang nói chuyện, nghe tiếng cửa mở, không khỏi giật mình quay đầu nhìn.
“Này, các người đang làm gì đấy? Nơi này không mở cửa cho người ngoài!”
Một tên tu sĩ áo đen hét lớn rồi chạy tới ngăn cản, định đuổi họ ra ngoài.
Ân lão thái trỏ gậy vào phần sườn của tên đó, chỗ đó lập tức lõm xuống, cả người tên đó bay ngược về, rồi ngã xuống đất, chưa kịp kêu rên đã chết thẳng cẳng rồi.
Lý Dục Thần thầm nghĩ, bà ấy tàn nhẫn thật, một câu cũng chẳng hỏi, vừa vào đã giết người rồi.
Bảo sao Cát Môn lại nổi danh là hung ác trong giang hồ.
Mấy tu sĩ khác sợ hãi, hai nữ tu sĩ trong đó đã bắt đầu hét lên.
Lý Dục Thần phất tay, hai nữ tu sĩ kia lập tức bay ra ngoài, tiếng hét của bọn họ theo đó mà biến mất, chỉ nghe thấy tiếng vọng còn vang quanh đỉnh nhà thờ.
Ân lão thái nhìn Lý Dục Thần: “Hừm, được lắm, mạnh hơn nhiều so với người bố thương hoa tiếc ngọc, thấy phụ nữ không dám rút đao của cậu.”
Lý Dục Thần bĩu môi, nói thầm bà ấy ghét bố anh đến mức nào nhỉ, lúc nào cũng không quên phải cà khịa hai ba câu.
Nhưng nhớ đến những gì Đoàn Phù Dung phải chịu, cũng đáng thương thật, tuy nói là do Nguyệt Tiên Lăng làm, nhưng người bố Lý Vân Hoa của anh thật sự phải chịu một phần trách nhiệm.
Ân lão thái là sư phụ của Đoàn Phù Dung, bà ấy muốn đòi lại công bằng cho đồ đệ mình là lẽ thường tình.
Hai tên tu sĩ còn lại bây giờ mới phản ứng kịp, một tên cầm thánh giá lên bắt đầu niệm chú, tên còn lại hô hào kêu cứu.
Ân lão thái lại rất thong thả, bà ấy từ từ bước lên phía trước, gậy chống lên sàn phát ra tiếng lộp cộp, tựa như cái chết đang vẫy gọi từ địa ngục.
Hai tên kia bị dọa sợ chết khiếp.
Thánh giá phát ra ánh sáng nhỏ như hạt đậu.
Có vẻ hai tên này cấp thấp, kém xa so với giám mục Farni là Irene.
Nhưng vào lúc này, cây thánh giá treo trên bục giảng kinh giữa nhà thờ đột nhiên sáng lên, ánh sáng tỏa ra rất mạnh.
Một người mặc áo khoác dài màu xám hiện ra trong ánh sáng đó.
Cùng lúc đó, giữa nhà thờ sát khí bốc lên nồng đậm, trong sát khí, còn mang theo một luồng khí tức khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Khí tức này không đến từ ánh sáng của thánh giá, cũng không phải từ người đang đứng giữa ánh sáng đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất