Irene cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Nhưng không sao, dù sao anh cũng sắp chết, người chết biết bao nhiêu cũng vô dụng. Đương nhiên, chỉ cần anh chịu làm người hầu của tôi, tôi có thể giúp anh rửa tội. Rửa sạch sự dơ bẩn và tội ác trên cơ thể anh, giúp linh hồn anh tắm trong ánh sáng thanh khiết."
Lý Dục Thần biết hỏi nữa cũng không có tác dụng, thở dài: "Cô nói đúng, người chết có biết bao nhiêu cũng vô dụng. Tôi vốn dĩ muốn để cô sống lâu một chút, phát huy chút giá trị. Bây giờ..."
Irene tức giận: "Anh nói cái gì? Chết đi!"
Cây thánh giá trong tay cô ta lại phát sáng.
Nhưng lần này, ánh sáng kém rực rỡ hơn vừa nãy rất nhiều.
“Sao lại thế này?"
Irene không hiểu được, rõ ràng vừa rồi cô ta ấy đã nhận được sự chiếu cố và ban thưởng của Thần, năng lượng dồi dào hơn bình thường rất nhiều, cô ta đã tiến gần hơn đến cấp bậc thiên sứ.
"Cô không hiểu à?" Lý Dục Thần cười nói: "Vừa nãy chỉ là tôi cho cô mượn một chút năng lượng mà thôi, nếu coi đây là Thần ban thưởng thì tôi chính là Thần của cô!"
"Cái gì?" Irene tức giận nhìn Lý Dục Thần, "Không thể nào! Anh đang nói bậy!"
"Cô thà tin vào Thần Quang Minh hư vô mờ mịt, cũng không muốn tin Thần đứng ngay trước mặt cô ư? Nếu như vậy thì Thần nói, cô có thể chết được rồi."
Lý Dục Thần giơ kiếm lên.
Một ánh sáng đen mạnh mẽ chia cắt không gian, hút hết ánh sáng.
Ánh sáng trên cây thánh giá trong tay Irene lập tức vụt tắt.
Đôi mắt cô ta mở to nhưng đáng tiếc là cô ta sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
Vị Thần mà cô ta hằng sùng bái cả đời đã bỏ rơi cô ta, cô ta sẽ chìm vào bóng tối vĩnh viễn.
Lý Dục Thần cất kiếm Huyền Minh.
Cơ thể của Irene đã biến thành tro bụi rồi biến mất. Cây thánh giá từ trên không rơi xuống, đột nhiên bay đi rơi vào tay Lý Dục Thần.
Anh liếc nhìn.
Thánh giá này giống với thánh giá mà anh nhận được từ Thomson - một du học sinh đến từ Đại học Nam Giang ở Tiền Đường, nhưng chất liệu rõ ràng là cao cấp hơn.
Trong này chắc hẳn là có một loại linh môi nào đó, thông qua thần chú nghi thức đặc biệt, giúp bọn họ có thể giao tiếp với Thần của họ, đồng thời nhận được phước lành và sức mạnh.
Cấp độ càng cao thì độ thuần khiết của linh môi càng cao, tác dụng càng tốt.
Trong thế giới tu hành, đây thực chất là một loại pháp khí.
Chỉ là những tín đồ của Thái Dương Thánh Giáo đều sử dụng cùng một loại pháp khí, đây rất có khả năng cũng là pháp khí duy nhất của họ.
Như vậy có một ưu điểm, cảm giác nghi thức tập thể vô cùng mạnh mẽ có thể làm tăng sự gắn kết của nhóm, hơn nữa truyền thừa đơn giản càng hiệu quả cao, dễ kiểm soát hơn.
Một số môn phái tu hành ở Hoa Hạ cũng áp dụng phương pháp này, chẳng hạn như toàn bộ môn phái đều sử dụng kiếm chỉ có một loại kiếm quyết. Tuy nhiên, vì không có tính chất biệt lập mạnh mẽ và không thiết kế chế độ bảo mật, trong quá trình truyền thừa sẽ luôn bị truyền ra ngoài, cũng sẽ dung hòa vào tông phái bên ngoài, từ đó sẽ dẫn đến việc bất đồng môn phái.
Thái Dương Thánh Giáo lợi dụng nghi thức tôn giáo thần bí, đặc biệt là việc ‘cấy ghép’ tín ngưỡng. Pháp chú của họ sẽ không được truyền bá ra ngoài, cũng sẽ không bị các môn phái bên ngoài bào mòn.
Lý Dục Thần không có cách nào xác định được linh môi trên thánh giá rốt cuộc là cái gì, đợi trở về Thiên Đô, đưa đến đài luyện đan đưa cho sư huynh phụ trách luyện đan xem, có lẽ có thể phân tích được.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là giải cứu Trần Văn Học.
Anh cẩn thận kiểm tra tình trạng thể chất của Trần Văn Học, chỉ có thể nói rằng rất rắc rối.
Nội tạng được lấy ra rồi đặt lại, kinh mạch và mạch máu được tổ chức lại, tương đương với việc toàn bộ con người được giải mã tái tạo lại.
Lý Dục Thần mơ hồ hiểu được kỵ sĩ Thánh Điện là gì rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất