Nói thật, sự mê hoặc trước mắt khiến người ta khó mà kháng cự được, mà bi thương trong lòng anh, lại khiến anh thống khổ không thôi.
Anh không cách nào cự tuyệt được hai tầng mê hoặc này.
Nhưng ý niệm của anh vẫn duy trì được tỉnh táo.
Anh biết mình là ai, nên làm gì, không nên làm gì.
Có một vài thứ gọi là ranh giới, không thể vượt qua; có một vài tốt đẹp, là cạm bẫy, không thể chạm vào.
Sự thương hại mãnh liệt gợi lên một tia phẫn nộ trong anh.
Thương, là thương mà lực bất tòng tâm.
Xót, là xót thiên hạ chúng sinh;
Phẫn, là phẫn Thiên đạo bất công;
Nộ, là nộ chúng sinh bất tranh.
Lý Dục Thần cảm nhận được máu của mình bắt đầu sôi trào, trong biển hoa trước mắt, không còn là bướm bay lập lờ và cơ thể mê hoặc được bao quanh trong cánh hoa nữa, mà là một bóng người màu đen trong mênh mông vô tận, đang hát vang nhảy múa điên cuồng.
Điệu múa Thiên Ma!
Mà lần này, lại có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phía xa xa kia, thần chú mơ hồ như đến từ sâu trong u tối, cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Cùng với Thiên Ma nhảy múa, huyết dịch sôi trào, nộ khí từ đáy lòng cũng dâng trào lên, cuối cùng ầm ầm nổ tung, tất cả bi thương tích tụ ở phổi cũng tiêu tan sạch.
Bóng người nhảy múa đó, càng lúc càng tới gần, trùng lên người anh.
Tất cả thần chú, cuối cùng đều hội tụ thành một chữ “giết”.
Kiếm Huyền Minh trong tay anh, tỏa ra hàn quang mãnh liệt.
Dược Tiên Cốc tươi đẹp, nháy mắt chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cánh hoa xung quanh Miệt Cơ tan biến.
Miệt Cơ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, nhìn thanh kiếm ngày càng đen trong tay anh.
“Sát khí Thiên Ma! Cậu… làm sao có thể…”
Bà ta còn chưa dứt lời, miệng Lý Dục Thần đã thốt ra một chữ ngắn và nhẹ:
“Giết!”
Một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt, mang theo sát ý vô biên, xuyên qua toàn bộ Dược Tiên Cốc.
Đỉnh núi ở cách đó ba mươi dặm, ầm ầm nứt ra.
Hắc quang tản đi, ánh sáng mặt trời lại ló rạng.
Trăm hoa trong khe cốc hóa thành tro bụi.
Vực cốc vốn bằng phẳng, nay lại có thể một khe nứt lớn khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, kéo dài liên tục về phía trước.
Ngọn núi chắn ở trước Dược Tiên Cốc, cũng đã chia thành hai nửa.
Một hòn đá hình giọt nước long lanh trong suốt đáp xuống từ trên không trung, rơi vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy.
Một cảm giác vô cùng dịu dàng, tựa như nhìn thấy bản thân đang dựa vào vai mẹ mà khóc.
Cảm giác thương xót truyền vào từ lòng bàn tay, dọc theo kinh mạch vào phổi.
Anh lại lần nữa cảm thấy bi thương, huyết nộ Thiên Ma trong cơ thể cũng lại trở nên kích động, nảy sinh từ tận đáy lòng, cuốn trôi thương xót tràn đầy trong lòng.
Sau ba kiếp, Lý Dục Thần tưởng rằng Ma Tâm đã tan, huyết ma đã tiêu biến.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ là ẩn giấu càng sâu mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất