Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

“Sẽ thảm đến mức nào cơ?” Sau lưng truyền tới một giọng nói.  

 

Khuất Hồng Hạc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người thanh niên đang đứng ở cổng.

Khuất Hồng Hạc sợ hết hồn.  

 

Người này đến đây từ lúc nào, vậy mà ông ta lại không hề hay biết.  

 

Ông ta vốn là thuật sĩ Tương Tây, cũng là người của Huyền Môn chính tông, mấy chục năm trước độ kiếp thất bại, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Sau khi bị thương nặng, ông ta đã đến Dược Tiên Cốc trong truyền thuyết xin được chữa trị.  

 

Cốc chủ Miệt Cơ đã làm một giao dịch với ông ta, không chỉ chữa khỏi vết thương của ông ta, hơn nữa còn giúp ông ta đột phá Thiên Tiên. Điều kiện là, bái nhập vào dưới trướng Miệt Cơ, tu luyện thuật Vu Cổ Ngũ Độc.  

 

Khi đó Khuất Hồng Hạc bị thương cực kỳ nặng, nếu còn không chữa trị, thì tu vi đời này chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, sau khi cân nhắc thiệt hơn, ông ta bèn đồng ý.  

 

Miệt Cơ giao cho ông ta nhiệm vụ đầu tiên, đó là  trà trộn vào nhà họ Cung, dùng thuốc độc “Tiên Nhân Lệ” mà bà ta đặc chế để độc chết gia chủ nhà họ Cung lúc đó là thánh nữ Cung Lăng Yên.  

 

Ông ta bị hạ độc, ném ở bên ngoài làng Cung.  

 

Nhưng nhà họ Cung không hề bị mắc lừa, mặc dù đã cứu ông ta, nhưng làng Cung lại lấy lý do không thu nhận người ngoài, mà đưa ông ta tới làng Xà.  

 

Khuất Hồng Hạc vốn còn muốn quay về Dược Tiên Cốc dưỡng thương tu luyện, nhưng Miệt Cơ lại bảo ông ta ở lại làng Xà, hơn nữa còn muốn ông ta nghĩ cách khống chế toàn bộ làng Mèo, để có thể đưa thuốc dẫn cho Miệt Cơ bất kỳ lúc nào.  

 

Miệt Cơ đang luyện một loại thần công, cần phải uống 999  liều tiên dược. Nhưng phương thuốc của tiên dược này cực kỳ quý giá và phức tạp, trong đó ly kỳ nhất chính là thuốc dẫn, thế mà lại là tim người, hơn nữa còn phải là trái tim đỏ tươi của những thanh niên khỏe mạnh.  

 

Đây cũng là lý do mà Khuất Hồng Hạc tới Miến Bắc sau này. Lấy tim trên người những con lợn con ở đó, ra tay dễ dàng hơn nhiều so với đám người ở làng Mèo này.  

 

Hiện giờ ông ta đã đột phá được Tiên Thiên từ lâu, ở khu vực Nam Cương cũng ít có địch thủ, ngoại trừ Miệt Cơ, thì cũng chỉ có Long Bà Ba Dục ở bờ sông Mê Kong mới khiến cho ông ta có vài phần kiêng dè.  

 

Ông ta cũng muốn khống chế con đại xà ở trong sông Mê Kong, nếu như thành công, thì ông ta có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Miệt Cơ, về sau không cần phải sợ bất kỳ ai nữa.  

 

Chỉ cần không đi chọc phải những tên ở đỉnh Côn Luân kia, cưỡi trên lưng đại xà, là có thể hoành hành thiên hạ rồi.  

 

Lần này ông ta đi Diệu Ngõa Để để lấy tim người, vừa hay gặp phải Na Già hiện thân, bất ngờ thu được bảo bối Điếu Ngư Can này, làm cho ông ta vui mừng phát điên.  

 

Đây chính là cơ duyên trời ban, Khuất Hồng Hạc cảm thấy thời đại thuộc về ông ta sắp tới rồi.  

 

Chỉ là, cái tên đang đứng ở cửa kia là ai vậy?  

 

Tại sao lúc anh đến gần, ông ta lại không hề phát hiện ra?  

 

“Mày là ai?”  

 

Khuất Hồng Hạc cảnh giác nhìn Lý Dục Thần, thần thức quét tới quét lui, lại không hề phát hiện ra được một chút pháp lực và chân khí nào lưu chuyển trên người đối phương.  

 

Chẳng lẽ là do mình có được bảo bối có thể hàng phục được đại xà mà hưng phấn quá độ, mới nhất thời mất cảnh giác?  

 

Ông ta khẽ thở phào một hơi.  

 

Xà Bích Yên nhìn Lý Dục Thần bước vào, nói: “Này, sao cậu lại có thể tùy tiện xông vào đây hả? Đây là nhà riêng, không tiếp đón khách du lịch.”  

 

Lý Dục Thần không để ý tới Xà Bích Yên, bởi vì anh phát hiện, Xà Bích Yên chỉ là một người bình thường, trước kia có lẽ đã từng luyện võ, gân cốt đã từng được rèn luyện, nhưng thể chất quá kém, có lẽ là do đã rất nhiều năm không rèn luyện.  

 

Khuất Hồng Hạc nói với Xà Bích Yên: “Bà đừng xía vào nữa, đi nấu vài món đi, hôm nay tôi phải uống mấy ly.”  

 

Ông ta liên tục xác nhận qua thần thức, trên người đối phương không có bất kỳ sự dao động của pháp lực, cho dù có là tiên nhân hai kiếp, để ông ta tra xét chính diện như vậy, cũng không có khả năng không để lại dấu vết gì.  

 

Trên đời này làm gì có nhiều tiên nhân hai kiếp trở lên như vậy chứ?  

 

Xà Bích Yên liếc nhìn Lý Dục Thần, rồi lại nhìn chồng mình, thở dài một hơi, rồi đi vào nhà bếp.  

eyJpdiI6IlhFd2ZXUk5iZFFlTDVyd1liS3pRVlE9PSIsInZhbHVlIjoiMGVSWkpjdWpQdG9Sc2hONXUyT0tGTjFpQkJ6TWdNVktKOTlVZFhHZEdmM0w5RkJuZ0Z2ZGtkeUVzM0d5bUsxYiIsIm1hYyI6IjJjZWNlNTE4NDViNDAwNGY5ZTc4MDE1ZDFmNTFlYzc1ZmZiZmU3NjhlMjljYjQ3NGZiY2VkOTZjMzBjZWRiYWYifQ==
eyJpdiI6IjBTdjBQXC9lS3dlbE5DdEZkdVQrRE53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRJM3R2T0R5QSs3eXlaa1ZuZTk3a0JuNUIxdGFTXC9KckM0a3diMzg3VDJrc1paNkl6MGx3cmg4YW1OUlh3WG5CZnMwU1gxTm1iN296OTU3WnNpY2VzcmZFcExNUVhvZkY1WFc2c3BSTE14c2lpaDhjNWFJQ1BwWnRySytKSEdOVFRlWDhLM0g2NHhYcVBGWDJDS09JeVR4aWdWT0ZKRHgxYzdPNkhJSjZBQldDWFREajNwblFGMVwvSDRDMjVCTUoxaDdyN2hjMG5FZ1wvRWNYdm43bGhMbjJ2VEVjb1ZXQ0NHdWg0V2JsOXlhbHJQdFo2dVl5T0hwNXFNUUd2QWJ6TnljWUh0WWMxYWwyUUJDYmtKQXRCQk9uMVQxVUZiZVN1alZUalwvd21JRWQ5U0pBaGptNjNCSXZXRWNTRjBoeUpsWkUydHhWeHNGNDFnUzlncWwzZCtNbmEzUGdod1o1TzBMUG8xUVlcL1FpbjI0PSIsIm1hYyI6Ijg3ZDNhOTc1ZDlkZmM1NDVhOGIzYmI1MTBlMGVlMThmYTg2M2RkZjgzMGY0MGQzOWM2ZGU3YjMwMmNhY2VhZWMifQ==

“Ha ha ha ha!” Khuất Hồng Hạc cười lớn: “Năm đó tao tu Huyền Môn chính tông, càng lên cao càng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không ăn khói lửa nhân gian, không gần nữ sắc, không cầu danh lợi, gần như là vô dục vô cầu. Cả ngày chỉ làm bạn với gió mát mây bay, mà kết quả thì sao? Lôi Kiếp vừa đến, chẳng phải cũng không chặn được nổi hay sao?” 

Ads
';
Advertisement