Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 "Lâm lão gia, hôm nay là dịp hiếm có vì các nhân vật đỉnh cao nhất đều đã tụ hội về đây. Về việc nhị công tử đang hôn mê, biết đâu nhiều người lại nghĩ ra cách!"  

 

Nghe vậy, Lâm Thiên Nhai thở dài đáp: "Vô Ngấn đứa trẻ này đã dùng một cuốn Hồn Thư phong ấn chính mình. Cuốn Hồn Thư này có thể so sánh với Vĩnh Hằng Tiên Chung của Vĩnh Hằng tiên tông. Những cách thông thường không thể nào hóa giải được..."  

 

Lạc Bình Vân không khỏi mỉm cười: "Không thử thì làm sao biết được?"  

 

Những người có mặt đều giật mình, trong lúc nhất thời ai cũng có suy nghĩ khác nhau.  

 

Ở đây đều là những lão quái vật đã sống ít nhất mấy vạn năm. Mọi người đều có thể nhìn ra, hôm nay Lạc Bình Vân này sợ rằng... có chuẩn bị rồi mới tới đây.  

 

Lâm Ngọc Thiến lúc này mới đứng dậy nói: "Lạc thánh chủ, hôm nay là tiệc mừng thọ của phụ thân ta. Ta biết Lạc thánh chủ và Vô Ngấn tình sâu nghĩa nặng. Nếu như muốn xem tình hình, vậy thì sau khi thọ yến kết thúc, có thể..."  

 

"Tại sao phải đợi cho đến khi thọ yến kết thúc?"  

 

Lạc Bình Vân nói thẳng: "Hiện tại, tất cả các nhân vật hàng đầu Tiên Giới đều tụ tập tại đây, đây chính là thời cơ tốt nhất".  

 

Bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi.  

 

Trong khi đó, ở phía bên kia.  

 

Bên trong cung điện khổng lồ ở hậu sơn của Dẫn Hồn Tiên Môn.  

 

Bang...  

 

Một bóng người lăn lộn trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt kinh hãi.  

 

"Các ngươi là tâm phúc của Dương Thanh Vân mà dám đại khai sát giới trong Dẫn Hồn Tiên Môn này. Các ngươi..."  

 

"Chào!"  

 

Năm người mặc áo choàng khác màu đứng sát lại với nhau.  

 

Người bên trái bước tới, giẫm lên ngực Tiên Tôn đang nằm trên mặt đất, vén khăn che mặt ra, cười nói: "Lão già, nhìn xem ông đây là ai!"  

 

"Ngươi... Thạch Cảm Đương..."  

 

"Đúng!"  

 

Thạch Cảm Đương cười toe toét nói: "Ta đã lang thang trong thời không suốt một ngàn chín trăm năm. Ta đã ra ngoài từ lâu, cũng đợi ngày này lâu lắm rồi".  

 

Khuôn mặt Tiên Tôn của Dẫn Hồn Tiên Môn run rẩy.  

 

Kết thúc rồi.  

 

Hôm nay là bữa tiệc Hồng Môn.  

 

Chỉ là tiệc Hồng Môn này là do Dẫn Hồn Tiên Môn tự bày ra cho chính mình mà thôi!  

 

Bang! ! !  

 

Thạch Cảm Đương đánh nát đầu người đàn ông bằng một cú đá.  

 

Trong cung điện rộng lớn, những xác người chết thảm nằm la liệt.  

 

Ngay sau đó, Lý Huyền Đạo, Ôn Hiến Chi, Chiêm Ngưng Tuyết và Lâm Tuyết Nhiên lần lượt cởi bỏ khăn che mặt.  

 

Thạch Cảm Đương bước tới, đến trước khối pha lê bị phong ấn, nhìn tầng tầng lớp lớp phong ấn bên ngoài khối pha lê liền cất tiếng gọi: "Chiêm Ngưng Tuyết, mau đến mở đi".  

 

"Nếu như kết giới bên ngoài này bị động vào, người trong Dẫn Hồn Tiên Môn sẽ lập tức biết được..."  

 

"Yên tâm đi!"  

 

Chiêm Ngưng Tuyết nói thẳng: "Ta tự tin có thể khiến bọn họ không phát hiện được".  

 

"Ừm".  

 

"Tốt".  

 

Những trận văn trên đầu ngón tay của Chiêm Ngưng Tuyết nhấp nháy, tỏa ra chút ánh sáng.  

 

Thời gian trôi qua từng chút một.  

 

Dần dần, những lớp cấm chế phong ấn tinh thể được dỡ bỏ từng lớp một.  

 

Cho đến cuối cùng.  

 

Một tiếng "cách" vang lên.  

 

Lớp cấm chế cuối cùng được dỡ bỏ.  

 

"Được rồi!"  

 

Chiêm Ngưng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nói: "Phong ấn do Dẫn Hồn Tiên Môn gia cố đã được dỡ bỏ. Cuối cùng, việc phá bỏ phong ấn của Hồn Thư thì chỉ có thể xem sự nỗ lực của Tần Ninh".  

 

Thạch Cảm Đương lúc này đi tới trước Hồn Thư, gõ vào tinh thể trong suốt, hét lớn: "Sư phụ, đừng ngủ nữa. Người còn ngủ nữa Chiêm Ngưng Tuyết sẽ thành hôn với Trần Nhất Mặc!"  

 

Rắc, rắc, rắc...  

 

Tinh thể không màu xuất hiện vết nứt trên bề mặt.  

 

Khí tức dồn dập quét qua từng đợt.  

 

Một tiếng "cách" vang lên.  

 

Cho đến cuối cùng, khối tinh thể không màu đã hoàn toàn vỡ vụn. Tần Ninh nằm bên trong đó, ngón tay khẽ cử động, sau đó mở mắt ra, một tia sáng xẹt qua.  

eyJpdiI6IkRkS0c4XC81bURSVFZqNVpqKzZ2K21RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imc1cGNldllXMkJBNjdJdWZDWTI2R1lMTjNKdTM3YjZOTmVkMTAxeFVnTTdrSjFBdEl0OXVYQkFWekZETW93XC9HIiwibWFjIjoiYTM2NmE1NDg5ZmU4YmViODBhNmE3ZmNjMGM4NGUzZjdhNDA3ZGQ0OTAwNmQxZjIzZTJjYzA4OWU5ZDMyMDRlZiJ9
eyJpdiI6IjFZdm15UW1IckZKMTZEZ3Y4ek13QXc9PSIsInZhbHVlIjoiRjlwbUFcL2lXNXJEYk9pYmIzaTVXN2VIYUN6QmpRWmNKS3hYZmdCalFCOGtJNm8xRFwvUFZ4RVpXcDNobTB3UmVtOXRERW1hMzFaRUlRWnI0WEs0aUxNXC82dTVjZ3ZNZHNvdlwvYTNnXC8xWW00OUFOa2prVUkxaEQxYk1xWWI5REhDd2NmZUN1ZUpMWmJqVDEyeFg4M3p4SkNoSnlZQkRocldCV3JOdFZqb0t6YVlaOFwvN0d2ckRqR1dPN2pXQ0YzM09iU1I5SmxcL2pyc2RwYlM5aWlJSHdsV2x5WGpwcU9CNVYxWVJ4MTd6QUErZ3Vub1VCZ21PWVNDWXhYR3pXNUJCdTB3RzlTVHNmV1o0OUxna043NVV0QTBnPT0iLCJtYWMiOiIyOTk2MDdkZDkwOTg5OGRkMzVhZWMyMzRkNDdlYmY4NjcxZmJhN2JiMWQ4MjQxZjBkYmU5ZjdjZmVmZWNlNDM1In0=

Một giọng nói bình tĩnh và điềm nhiên chậm rãi vang lên.

Ads
';
Advertisement