Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Tông Đồng Nguyên xuất hiện, nhìn mấy người rồi nói: "Đại ca, Vô Ngấn, đã chuẩn bị xong, chúng ta nên bắt đầu bàn bạc liên minh rồi."  

 

 

Nghe vậy, Tông Tư Nguyên không khỏi mỉm cười nói: "Được!"  

 

Lúc này, Tần Ninh cũng đứng dậy, bất giác cười khổ nói: "Xem ra tay nghề của con cũng không tốt, trò chuyện nửa ngày cũng không câu được con cá nào."  

 

Tần Ninh xoay người, đưa cần câu vào tay Tông Tu Vĩnh, cười nói: "Sư phụ, vẫn là phải để cho người, đợi con thương thảo với mọi người xong, người phải câu được ít nhất 10 con cá đấy, đến bây giờ con vẫn còn nhớ cá vàng tiên của bí cảnh, mùi vị rất ngon, đã muốn ăn một miếng từ lâu rồ!"  

 

Tông Tu Vĩnh cầm lấy cần câu, cười nói: "Yên tâm đi, con đúng là tiểu tử tham ăn."  

 

Tần Ninh cười, đi về phía bên ngoài bí cảnh.  

 

Mấy người đi cùng nhau.  

 

Đột nhiên.  

 

Tần Ninh dừng lại, quay đầu lại nhìn.  

 

"Sư phụ."  

 

"Hả?"  

 

"Vết thương cũ của người, con nhất định sẽ có cách, thế nào cũng phải khiến người sống lâu như trời!"   

 

Tần Ninh nhe ​​răng cười toe toét.  

 

Tông Tu Vĩnh cười nói: "Tiểu tử thối, đi đi, làm xong việc thì quay lại ăn cá nướng với vi sư!"  

 

"Được ạ!"  

 

Tần Ninh vẫy tay, xoay người đi về phía trước.  

 

Nhưng vừa đi được mấy bước, Tần Ninh lại dừng lại.  

 

Mấy người nhìn Tần Ninh với vẻ mặt khó hiểu.  

 

Tần Ninh lại quay người, nhìn bóng dáng cô đơn và cô quạnh của Tông Tu Vĩnh, vén vạt áo trước, quỳ xuống cúi lạy.  

 

Ba quỳ chín lạy.  

 

Làm xong đại lễ.  

 

Tần Ninh chầm chậm đứng lên, lần này, xoay người rời đi, không dừng lại nữa.   

 

Khi mấy người biến mất trong bí cảnh này.  

 

Hồ nước, sơn cốc, khung cảnh trong bí cảnh dần dần thay đổi...

Mặt hồ vốn yên tĩnh, lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên biến thành một thứ ánh sáng màu máu, đen kịt và chói mắt.  

 

Cây cỏ xung quanh cũng biến thành bãi đất hoang với cỏ chết và cây khô.  

 

Dường như chỉ trong thoáng chống.  

 

Thiên đường đã biến thành địa ngục.  

 

Bên cạnh hồ, Tông Tu Vĩnh vẫn ngồi đó một mình cô đơn, tay cầm cần câu.  

 

Khoảng không khẽ rung lên, một bóng người mặc quần áo màu mực nhạt, đội mũ trùm đầu xuất hiện bên cạnh Tông Tu Vĩnh.  

 

Giọng người đàn ông khàn khàn: "Hắn không phát hiện ra vấn đề gì chứ?"  

 

"Đương nhiên là không!"  

 

Tông Tu Vĩnh cười nói: "Ta đã trồng Phệ Tâm Huyết Cổ vào người Tông Tu Vĩnh, khống chế thân thể Tông Tu Vĩnh, ký ức đời này của Tông Tu Vĩnh ta đã hiểu hết, biết hết rồi, ký ức với Hồn Vô Ngấn những năm trước đều không bỏ sót một chút nào!"  

 

"Hơn nữa, Cố Thanh Huyền ta bây giờ đang ký sinh vào trong cơ thể của Tô Tu Vĩnh, tất cả khí tức đều không thay đổi, hắn có thể phát hiện ra gì chứ?"  

 

Người đàn ông đội mũ trùm đầu lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt, tên Tần Ninh này thật sự rất khó đối phó."  

 

"Có khó đối phó hơn nữa thì phá hỏng kế hoạch của ba tộc chúng ta, cũng phải giết!"  

 

Nói đến đây, Tông Tu Vĩnh lạnh lùng nói: "Lần này Diệp Chi Vấn sẽ đến, Tần Ninh nhất định phải chết!"  

 

Người đàn ông đội mũ trùm đầu gật đầu.  

eyJpdiI6IjYzOUtQZEp3ZlwvUWZub2dKNHMrbXpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjM2M1FlNHdUVmNZZkNjRzR0RWlkaDAwb3dwdFNcLzFKMWVsRVpBOWtWNUxcL3VzR2NTMVkzVnNhVkFZUjJLQWp6UyIsIm1hYyI6ImEyZjcxMTA0MDBmZDQ5NWY5Y2IxMGUwNGEzMzZhMTViMzVhOTA2ZjE0OTJmZmYwYWMyZGUzYTVmNzg1ZGQwZmUifQ==
eyJpdiI6ImMyNkZYUkNyOGxaWk12SkowMmRDekE9PSIsInZhbHVlIjoiU2lnY29tRXA0Rjc0OE81K29NYmdFdjJLcmJBYzBwUVdTOGE2V3Y5bWVtNGZrcWdsZHBpTWlWcUxoVmFBWDk2ekc3REtsOE9veFFoZkVoUm1IdnFsVE8wQmxMTmY1RkNCVHdIdklFNXVESzQ9IiwibWFjIjoiYzBhZDlhZWUwZmVmZTZlYTcwNDhiOGVhNzY2MmYxMWFmOWJhYTdlNzgzNGFhMzJlMTcwZWNjMDljMTg1NmE0YyJ9

Ads
';
Advertisement