Đình Kiêu đứng trước cửa nhà kho tra chìa khóa dự phòng. Dù là nhà kho nhưng gỗ rất cứng, cấu trúc đồng thời bền chặt, khó mà phá vỡ.
Bạc Lăng đứng trước cánh cửa nhà kho không khỏi tức giận. Người của hắn lại bị đem đến cái nơi đơn sơ bẩn thỉu này? Đây vốn là không xem hắn ra gì?
Thời khắc mở cửa, nhìn thân hình Tĩnh Hy nằm trên chiếu manh đơn sơ, chiếc váy giản dị cũ nát, cô ngất đi vẫn chưa tỉnh, bên cạnh còn là bát cháo trắng đã cạn. Bạc Lăng càng nhìn càng tức, nhưng bởi nhìn Tĩnh Hy đang ngất, trọng tâm ở cô nên hắn không để tâm đến mọi thứ xung quanh.
Hắn gấp gáp mà tiến đến bên cạnh Tĩnh Hy, giọng nói có phần lớn tiếng vì mất kiểm soát.
“Tĩnh Hy, tỉnh dậy!”
Hắn lay nhưng căn bản không hề có động tĩnh, cô vốn nằm im ngất đi như một cái xác.
Rốt cuộc Bạc Lăng hoảng hốt, ngay tức khắc bế cô rời khỏi khu nhà kho.
Tĩnh Hy nằm gục, cô mê man, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt đến lạ, dù cảm nhận rõ độ ấm nhưng trường hợp vô cùng bất thường, không thể tránh khỏi khiến lòng dạ Bạc Lăng rối bời.
“Tĩnh Hy, cô tỉnh dậy mau, chỉ cần cô tỉnh tôi sẽ không bắt ép cô nữa.”
Bạc Lăng có phần mất khống chế, tâm tình rối loạn, trái tim như hẫng một nhịp khi thấy cô không đáp lời.
Tĩnh Hy vẫn nằm bất động, gương mặt xinh đẹp yên ắng dị thường.
Đặt Tĩnh Hy trên giường, Bạc Lăng ngay lập tức ra lệnh gọi bác sĩ đến, hắn nói với Đình Kiêu, giọng điệu cáu gắt hét lên rất to, khiến đám người đứng bên ngoài đều bị dọa mà quỳ rạp dưới chân.
“Kêu bác sĩ đến đây, ngay lập tức!”
Thời điểm bác sĩ đến, Bạc Lăng gương mặt thất thần hẳn, chỉ trong vài phút mà tâm tình hắn thật sự rối loạn.
Hắn vậy mà sợ mất cô.
Sợ mất cô vì bởi vì là thuốc giải?
Với bản tính của hắn, cô chỉ mới tiếp xúc cách đây không lâu, không thể phủ nhận một điều với những lời nói của cổ y nhân, hắn vậy mà động tâm với cô.
Bằng không hắn sẽ chẳng đến mức hoảng loạn mất kiềm chế như vậy.
Phía trong bác sĩ chẩn đoán, phía bên ngoài ánh mắt Bạc Lăng rét lạnh nhìn vào đám người hầu.
Bát cháo lần cuối Tĩnh Hy ăn, được cho chính là nguyên do gây án khiến cô lâm vào bất tỉnh.
Nhìn bát cháo, rõ ràng đều là gạo nấu loãng thành, ăn đơn sơ lại còn không đủ chất. Nếu hắn không đến, tình trạng này của Tĩnh Hy e rằng hắn mãi cũng chẳng thể đoán được.
Áo mặc đều là áo cũ, đồ ăn thừa, nhà lại là nhà kho. Càng nghĩ đến, cơn giận càng lên đến đỉnh điểm.
Nữ hầu khóc thút thít quỳ xuống.
“Thưa ngài, tôi tuyệt đối không bỏ thuốc.”
“Bát cháo được nấu bằng nguyên liệu nguyên sơ, ngài có thể kiểm chứng…”
Lời biện hộ chưa dứt, Bạc Lăng tức giận lớn giọng.
“Câm miệng!”
Một lần nữa, nữ hầu hoảng loạn đưa tay tự tát vào mặt mình liên tục.
“Tôi xin lỗi, xin ngài tha tôi một mạng…”
Lời chưa dứt, cửa phòng đã được đẩy ra.
Tĩnh Hy mới cách đây không lâu còn mê man, hiện tại đứng ngạc nhiên mà nhìn về hướng Bạc Lăng trừng phạt người. Kể cả bác sĩ cũng không ổn kém, ông vốn đang chẩn bệnh, nháy mắt liền thấy Tĩnh Hy tỉnh rồi chạy ra ngoài.
Trông cô không khác gì xác sống đội mồ dậy.
Bạc Lăng trông thấy cô, sự vui mừng vỡ òa, lập tức chạy vội đến ôm thân thể lên, cẩn thận bế vào phòng nâng niu như bảo vật quý.
Bác sĩ lật đật theo sau.
“Cô ấy bị gì?” Hắn cất giọng nói không giấu nổi sự vui mừng.
Bạc Lăng đối mắt với Tĩnh Hy đang ngây ngốc nhìn hắn, sự lo lắng ban đầu dần giảm xuống, lúc này cảm thấy an tâm.
Bác sĩ nhìn Bạc Lăng, cẩn trọng lựa lời lẽ.
“Thưa ngài, tôi vẫn chưa khám…”
“Chưa khám?” Bạc Lăng ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng bác sĩ.
Sự tức giận đáng lý nên bộc phát, cho đến khi bàn tay của Tĩnh Hy vội níu tay hắn, cô nhỏ giọng lên tiếng.
“Tôi không sao, đừng làm gì bọn họ.”
Bạc Lăng nhìn xuống bàn tay nhỏ trắng mềm đang nắm lấy tay hắn, đáy lòng dâng lên sự ấm áp, để rồi bàn tay nhẹ nắm lấy bàn tay cô. Một hành động nhỏ khiến Tĩnh Hy không khỏi ngây người.
“Tôi thấy cô ngất.”
Bạc Lăng cho rằng thời khắc cô ngất hắn như thể phát điên lên. Tay còn lại chạm lên gương mặt xinh đẹp trước mặt.
Hắn nhất định phải trừng phạt toàn bộ những kẻ khiến cô ở nhà kho, hơn hết còn nấu món ăn cơm không ra cơm, cháo lại không ra cháo cho cô ăn.
“Nghỉ ngơi đi.”
Bạc Lăng thở dài xoay người rời đi, kết quả đã bị bàn tay Tĩnh Hy níu lại. Quay đầu đã thấy cô nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn thiết.
“Đừng trừng phạt họ, coi như tôi xin anh.”
Tâm tình Bạc Lăng vốn rất tệ, thấy cô bao che có phần tức giận.
“Bọn họ khiến “thuốc giải” của tôi thành ra như vậy, nhất định phải trừng phạt!”
Tĩnh Hy mếu máo, đáy mắt rưng rưng. Một hành động nhỏ đã lọt vào tầm mắt của hắn.
Bạc Lăng tưởng chừng cứng như sắt thép kết quả đã buông cờ trắng thỏa hiệp.
“Được, tôi không làm gì họ. Cô nghỉ ngơi đi.”
Hành động ôn nhu khiến Tĩnh Hy không tránh khỏi ảo giác, không nghĩ đến hắn sẽ có lúc nhẹ nhàng vì cô như vậy.
Mãi cho đến khi Bạc Lăng rời đi, Tĩnh Hy mới dám thở phào.
Cô vốn đang ngất vì luồng khí kia, hệ thống lại liên tục chớp nháy.
[Báo cáo kí chủ, phản diện sinh ra ý niệm muốn giết người. Kí chủ cần tỉnh lại!]
Tĩnh Hy mê man, mặc hệ thống kêu gào.
Về sau chỉ thấy hệ thống đánh đến một luồng sấm sét nhỏ, trong tức khắc cô đã tỉnh dậy.
Tiếng tít hệ thống vang liên tục.
[Báo cáo kí chủ, phản diện muốn giết người! Cô mau cản hắn, đừng làm chỉ số hắc hóa của hắn tăng lên!]
Tĩnh Hy giật mình, chớp mắt thấy bác sĩ cạnh giường, cô vội vàng mặc kệ mà lao ra bên ngoài. Đúng ngay thời điểm phản diện đang trừng phạt toàn bộ người làm.
Ánh mắt hắn vốn tức giận đằng đằng sát khí, mãi cho tới khi nhìn thấy cô, sự tức giận bay biến hết, ánh mắt toàn bộ là ôn nhu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất