Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường

Chương 17: An ủi

Tĩnh Hy nhìn hắn cáu gắt, cô trực tiếp nghiêng mặt không muốn nói chuyện.

Ngoài đời cáu gắt thì thôi, trong mơ còn có thể cáu gắt. Đúng là phản diện thật quá quắt!

Kết quả vừa trông thấy Tĩnh Hy nằm quay lưng với hắn, Bạc Lăng lập tức dùng tay xoay người cô lại.

“Trả lời tôi, không gặp tôi còn muốn gặp ai?”

Cơn sóng ngầm dâng lên, Bạc Lăng lại không tài nào hiểu vì sao lại nảy sinh sự tức giận này. Hiện giờ cô lại thuốc giải của hắn, nói trắng ra cô là người trong tay hắn, ngoài hắn ra tốt nhất không được có tâm tư với bất kỳ kẻ nào khác!

Tĩnh Hy bị ép đến đau nhói, thoáng chốc liền sực tỉnh, trong mơ không thể nào mà đau như thế, tầng mắt hiện lên lớp sương mỏng nhìn hắn, đáy mắt vốn bình thường chốc lát rớm lệ.

Đây không phải là mơ.

Trước mặt là phản diện đang tức giận, nhưng lời nói rối loạn tới miệng không kiềm được liền bật ra mà trách móc hắn.

“Đau, buông ra. Anh thật là hung dữ…”

Đôi mắt tưởng chừng như sắp khóc.

Bạc Lăng nhìn cô rớm lệ rốt cuộc hoảng loạn buông bàn tay cô ra, vội vàng dùng tay chạm lên đôi mắt cô, giọng nói kiềm nén sự tức giận ban đầu.

“Khóc cái gì, tôi vẫn chưa làm gì quá đáng.”

Nhìn cô khóc, hắn vậy mà đau lòng, trước đây lần đầu khi hắn ép buộc thực hiện hoan ái giải kịch độc, cô cũng đã từng khóc một lần. Lúc đầu không biết thì không nói làm gì, sau biết cô lần đầu mà hắn lại mạnh tay, nghĩ lại vẫn càng tức giận bản thân hắn.

Bạc Lăng nhìn xuống cổ tay mềm mại, chỉ một cái siết đã đỏ lên, nếu mạnh hơn nữa cô thật sự sẽ đau. Người con gái này quả thật mỏng manh như lụa.

Nắm lấy cổ tay Tĩnh Hy, hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

Trước giờ bản thân hắn là người có khuynh hướng bạo lực, khó trách ban nãy liền trở nên bực bội không kiềm được mà trút lên người cô.

Tĩnh Hy mỏng manh như thế, hắn vẫn là không nên làm cô cảm thấy đau đớn.

“Là cô khích bác tôi trước.”

Tĩnh Hy dù đã tỉnh, nhìn đối phương trước mặt thay đổi thái độ mà nâng niu mình như vật báu, cảm giác sự khác lạ rõ rệt. Thế nhưng cô vẫn tiếp tục diễn.

Đôi mắt ấm ức nhìn hắn, cho rằng trong mơ lá gan cô to hẳn, mặc kệ hắn lần nữa quay lưng đối diện.

Bạc Lăng lần này không thể nổi nóng nữa, có phần hơi hoảng mà nhìn theo, không bắt ép cô quay lưng đối diện với hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống gương mặt nhỏ đang rấm rứt nước mắt.

Chỉ trong vài phút vậy mà liền bị cô làm cho thay đổi toàn bộ. Chính hắn cũng không hiểu sao lại có hành động này.

“Nói tôi nghe, không phải gặp tôi thì muốn gặp ai.”

Tĩnh Hy thấy hắn ôn hòa lại còn xuống giọng, nể mặt mũi dù gì người ta cũng là phản diện chính trong bộ truyện, cô vờ suy nghĩ.

Thật ra ngoài phản diện, cô cũng chẳng biết gặp ai.

Mấy lời nói lúc mê man kia, đến lúc này cô chẳng thể nhớ được.

Cô ngẩng nhìn, đối diện với ánh mắt Bạc Lăng hiện sự hoảng loạn kỳ hoặc. Hắn là đang lo rằng cô có người trong lòng, nôn nóng đợi câu trả lời.

Tĩnh Hy không biết được rằng, chỉ cần thốt ra một chiếc tên, trong đầu Bạc Lăng sẽ suy nghĩ rằng truy tìm vết tích người có chiếc tên đó mà trực tiếp trừ khử.

Vì điều này, hệ thống liên hồi báo động không hiểu lý do.

[Kí chủ, bộ truyện báo đến phản diện nảy sinh suy nghĩ giết người dẫn đến khả năng hắc hóa. Cô nhất định phải ngăn lại bản tính này của phản diện!]

Tĩnh Hy giật mình nhìn hệ thống chớp nháy một lúc lâu.

[Giết quá mười mạng người nhiệm vụ cứu vớt liền thất bại!]

Tĩnh Hy trầm mặc suy nghĩ, phản diện giết mười mạng người mới thất bại lận sao? Một mạng cũng đủ độc ác đi tù mọt gông.

Hệ thống giải thích.

[Số người phản diện giết khi hắc hóa lúc yêu nữ chính là con số rất cao lên đến hàng trăm ngàn người. Chính vì vậy gây ra bức xúc với độ độc ác của hình tượng thiết lập phản diện. Vì lý do này mười người chỉ là con số nhỏ.]

Tĩnh Hy nhìn luồng ánh sáng xanh biến mất, quả thật tình yêu làm mất bản chất vốn có.

Bạc Lăng thấy cô nhìn về một góc vô định, hắn cau mày nhìn theo, không thấy gì ở nơi đó.

Sự khó chịu dâng lên, hắn nắm lấy cằm cô, lần này không mạnh bạo nữa mà từ từ xoay mặt cô lại, hiển nhiên sợ rằng cô khóc.

“Trả lời tôi nghe.”

Tĩnh Hy nhìn hắn, dường như hiểu được ý định của phản diện, vì vậy nuốt ngụm nước bọt, nén sự sợ hãi mà đáp.

“Không ai cả, ngoài anh ra tôi không muốn gặp ai.”

Câu trả lời quả thật khiến Bạc Lăng hài lòng. Gần như không suy nghĩ, hắn lập tức cúi người xuống mà hôn lấy đôi môi cô.

Đến lúc buông ra, ánh mắt hiện đầy tia dục vọng khó thể tả, đôi môi lướt qua cắn lấy vành tai cô.

“Ngoài tôi ra không được nghĩ đến ai.”

Qủa thật phản diện vô cùng độc tài.

Tĩnh Hy rơi vào thắc mắc, nếu ban nãy cô nhắc tên kẻ khác, Bạc Lăng sẽ giết cô? Cô càng ngạc nhiên khi nghĩ đến việc, phản diện vậy mà lại hắc hóa bởi vì cô.

eyJpdiI6IkNtZGhtUW81Yk5CQ2haY1poSzVpWnc9PSIsInZhbHVlIjoiSDF3b0NVcFp4dlNpVXRONjZWMTBxNlgyd3ExWDN1MXRlTVU5OFQrZlNmXC96TTMxWWZWTVdrK0dDa0Vxb3RDWm11THF5RVwvSHVKK0lpMFUrNHViS2hGWjhPeVE4bTFuWUxWM0VncVR1OVllUHFONjJsb0o4bHgwQ1k5QzdzR3JSdW9TQVBOOHhWcll2NHZsQU1yWElKWlpveUprY2ZROWM1aSs5Um9LSUxjQUZ1ZUFcLzBRZUFCZkhnaElwS1JOeW9sQysrTlJrc3FZc2YwNjNtMXdEaGxObmFWUE1lMHoxNGM2VHV5bmNEVDhXMlBmT1F6WjlPWmo1VG5sVFdidCtRb0hZaEJqY0FscDNFZFB0WVp4MndtcmxUdlA5NGk3dXpUU3R3S0E5ZnBHV0NwNWtET0JjVlo5R0xzQ2FDQmt3TDNkSmtWaEhPOGluQ01NVU5vU1wvRnhXZU4rWTdLQnZlNTRrK3pkcnk3SW5JWT0iLCJtYWMiOiJiMGFkYTZhZTc1ZjYyODBlMWE4YmI4NzJlOTkwMmI2OGNiZjNlZmQyNDRiZGVkYjA0ODAyNDM3YWUxOGRjYjRmIn0=
eyJpdiI6IjkwWU9JRHRWSkpKeCtRekpVQzNZZnc9PSIsInZhbHVlIjoiUzk0WlwvamlZa3lIY0E1bEk4RE5Fa3FmY3ZVZHh4NUswT1pYSnNaWFBKRTk1V2N2MmZDS2FhT21JaTI2SVJ3ekRhTlFWYUY0eWJxNWJiWnFkZGtJckJhTnZDVXZWb3RSUUJNZXVNXC9rZXVEQWc5RDFFcG0zc0t4dmZvQUF4aXZLa0l0VTdRUGJTUjdQTmVZT1pjeHRSYlNWN1BCc1wvNTljRmdCWm93bkVqWVRRPSIsIm1hYyI6IjFjZDY3ZDhmZTU5NGZlNDAwMDI0NzY5MmE3OTI4YzM4YzRhN2Y0N2I3ZWEyODgwMjVhMGU1ZWU5NGE0NGNkNmYifQ==

 

Ads
';
Advertisement