Còn hai ngày nữa đến cuối tuần, sau khi biết được tiến độ phát tác kịch độc, Tĩnh Hy đếm ngược ngày sẽ lại leo giường phản diện.
Tĩnh Hy dùng cơm xong chưa được bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ liên tục.
“Ông chủ kêu cô đến phòng ngài ấy.”
“Được.”
Cô đáp vội, vừa mở cửa đã thấy Đình Kiêu cùng một dàn vệ sĩ đứng bên ngoài.
Đình Kiêu vốn rõ thời điểm phát tác kịch độc của Bạc Lăng, hiện giờ căn bản chưa tới ngày, thế nhưng lệnh của Bạc Lăng đưa ra, cậu không thể chống đối.
Thời khắc đứng trước căn phòng, Đình Kiêu nghiêm giọng ra lệnh, lời lẽ căn bản không đoái hoài, bởi vốn cậu cũng nghĩ Tĩnh Hy là kiểu con gái hư hỏng.
“Vào đi.”
Tĩnh Hy cẩn thận đẩy cửa tiến vào, căn phòng này so với căn phòng lần trước, cô cảm nhận rõ sự xa lạ khác biệt.
Góc bàn làm việc đang sáng, màn hình laptop đang bật, khung kệ chất đầy sách. Vừa nhìn lướt đã rõ đây là phòng làm việc.
Cửa phòng đóng sầm khiến cô cảm thấy giật mình, chốc lát một mình cô ở đây.
Cô xoay người, lại phát giác từ khu kệ sách dài đằng đẵng bóng người bước ra. Vừa ngẩng đầu đã đối diện với Bạc Lăng.
Tĩnh Hy nhìn hắn, trong đầu chỉ có hai chữ duy nhất là “sợ hãi”. Sợ hãi nhưng không thể chạy trốn.
Ánh nhìn Bạc Lăng rất dọa người, rõ là một gương mặt ngũ quan đẹp đến hoàn hảo, đáng tiếc kết hợp lại trông có phần dữ dằn.
“Cô lại đây.”
Bạc Lăng ngồi xuống ghế, lạnh giọng ra lệnh. Trong đầu hắn mấy ngày toàn là hình ảnh của cô, hắn còn cho rằng bản thân bị điên rồi.
Tĩnh Hy kinh ngạc nhìn hắn, bước chân như bị đè bởi một tảng đá nặng trịch. Rõ là không có lá gan làm trái lời hắn, nhưng cô sợ hắn không dám tiến đến.
“Không nghe lời tôi nói sao?”
Bạc Lăng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hy chần chừ, nét mặt cô như nào đều rõ rệt.
Thấy hắn nhìn, Tĩnh Hy vội vàng di chuyển đến.
“Tôi nghe.”
Vừa lại gần, Bạc Lăng kéo xuống, cô loạng choạng liền rơi vào trong lồng ngực vạm vỡ của hắn, hơi vùng vẫy đã bị người đàn ông giữ lại.
“Biết tôi tìm đến cô vì lý do gì không?”
Tĩnh Hy liếm đôi môi nhỏ, lắp bắp trả lời.
“Không biết.”
Bạc Lăng nhíu mày nhìn cô liếm môi nhỏ, cảm giác cả người hắn nóng ran lên, dường như có thứ dục vọng kỳ lạ sản sinh, hắn muốn hôn môi cô, nếm thử mùi vị ngọt ngào kia.
“Nhiệm vụ của cô là làm thuốc giải cho tôi.”
Bạc Lăng cúi đầu, vùi đầu vào hõm cổ nhỏ, ngửi mùi hương nhẹ nhàng, sự khó chịu của hắn bỗng chốc liền giảm.
“Tôi kêu cô đến để làm thuốc giải, tôi khó chịu.”
Hắn cất bằng giọng nói vô cùng kiềm nén, lực tay ôm Tĩnh Hy càng lúc càng chặt.
Bạc Lăng đang nghi hoặc, sự khó chịu nổi lên bởi vì loại kịch độc kia hay bởi vì không nhìn thấy cô. Hắn cần chứng thực nên mới kêu gọi cô.
Tĩnh Hy nhỏ giọng nói, bị hắn ôm càng lúc càng thấy hoảng lên.
“Nhưng anh còn hai ngày nữa mới phát tác kịch độc, giờ chưa phải lúc.”
Bạc Lăng nghe cô nói thì cau mày, giọng nói trở nên hằn học, hắn không thích nhìn cô hoảng loạn khi đối diện với hắn.
“Chỉ cần biết nhiệm vụ của cô là được rồi, chẳng phải cô yêu tôi sao? Bây giờ gặp tôi phải mừng, tại sao lại sợ hãi như vậy?”
Bạc Lăng nói như thể nắm thóp cô.
Tĩnh Hy hơi hoảng, trong lúc bị hắn ôm, chiếc cằm nhỏ đã bị hắn kéo lại quay mặt đối diện với hắn.
Đôi mắt long lanh cứ thế lọt vào mắt hắn.
Bộ đồ Tĩnh Hy đang mặc chỉ là loại đồ người hầu. Bởi vốn chưa tới ngày phục vụ loại chuyện hoan ái giải dược, cô chưa được người hầu chuẩn bị đồ kĩ lưỡng.
Đình Kiêu vốn cũng nhận lệnh kêu cô đến, hắn không nhúng tay vào những việc liên quan đến cô.
Tĩnh Hy nhìn Bạc Lăng ở khoảng cách gần, phát hiện ánh mắt hắn kỳ lạ, hơn nữa… hơi thở hắn có phần thô trọng.
“Anh thật sự phát tác kịch độc?”
Tĩnh Hy nghi hoặc nhìn hắn, cốt truyện diễn biến vốn không sai, lời hệ thống cũng vậy, sao Bạc Lăng có biểu hiện này?
Trong lúc ngây ngẩn, đôi môi Tĩnh Hy bị Bạc Lăng phủ kín lấy, hắn hôn cô, hôn một cách triền miên.
Mùi thuốc lá đặc sệt hòa vào có chút khó ngửi, pha lẫn mùi hoắc hương nam tính mạnh mẽ.
Đến lúc buông ra, ánh mắt Tĩnh Hy long lanh nhìn hắn, mang theo một dòng nước trong vắt càng khiến đôi mắt cô đẹp hơn, ủy mị dẫn dụ người.
Bạc Lăng cau mày, sự khó chịu kỳ lạ kia chưa dứt, nhưng hắn lại nảy sinh lòng tham đối với đôi môi cô.
Vì vậy không thể kiềm lòng, một lần nữa cúi xuống hôn lấy đôi môi.
Tĩnh Hy yếu ớt khó chống cự, một lực tay hắn giữ lấy bả vai tránh cô bị ngả ra phía sau, nụ hôn mỗi lúc càng điên cuồng.
Đầu óc Tĩnh Hy quay cuồng. Nụ hôn quá phận, rơi dần xuống cằm, xuống chiếc cổ nhỏ xinh xắn…
Bạc Lăng thoáng tỉnh táo buông người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất