Ngôn Cảnh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy đứa trẻ đó trong vườn.
Trái Cây Nhỏ loạng choạng chạy đuổi theo một con bướm, trên cổ tay mũm mĩm của cô đeo một chiếc vòng đá quý tinh xảo.
Bảo mẫu tạm thời ở phía sau trông chừng đứa trẻ, sợ đến mức chạy theo đứa bé mà toát mồ hôi lạnh.
Cô gái nhỏ vẫn lùn như vậy, khó khăn lắm mới cao hơn đầu gối của Ngôn Cảnh.
Trước khi ngã xuống, Ngôn Cảnh đã vươn cánh tay dài của mình ra và đỡ lấy đứa trẻ.
Trái Cây Nhỏ năm nay hai tuổi rưỡi, không sợ hãi cuộc sống, được người chú đẹp trai và lãnh đạm ôm trong tay.
“Cảm ơn chú.” Bố nói rằng Trái Cây Nhỏ phải ăn nói lễ phép.
Theo lí thuyết, với vẻ mặt lạnh lùng như vậy, Trái Cây Nhỏ nên sợ anh mới phải, nhưng bị người đàn ông ôm trong tay, Trái Cây Nhỏ không sợ hãi chút nào.
Bởi vì người đàn ông trước mặt, nhìn ánh mắt của anh quá mềm mại, như thể anh là một đám mây bông mềm vậy.
Người đàn ông trước mặt này, đương nhiên bảo mẫu biết anh, ngoài ông chủ và bà chủ, người trước mặt này là tôn quý nhất, bảo mẫu run giọng nói: “Thưa anh..."
Ngôn Cảnh liếc nhìn cô ta một cái: "Không sao đâu."
Anh bỡ ngỡ ôm Trái Cây Nhỏ trong lòng, khuôn mặt của đứa bé lớn lên trông giống Đại Ninh đến bốn phần, nhưng chỉ có bốn phần đã có thể khiến trái tim anh tan chảy ngay lập tức.
Ngôn Cảnh hỏi đứa bé: "Cháu tên gì?"
Trái Cây Nhỏ ôm cổ anh, trả lời chú bằng giọng sữa: “Cháu tên là Kỷ Dư Sinh.”
“Tên rất hay.” Ngôn Cảnh mỉm cười, Trái Cây Nhỏ trên lòng ngại ngùng vì lời khen của anh, đôi mắt lại chớp chớp.
Những em bé ba tuổi rất đáng yêu, giơ tay nhấc chân đều có bóng dáng của đứa nhóc năm đó đáng yêu giả vờ ngoan ngoãn gọi anh là anh trai.
Điểm khác biệt duy nhất chính là cô giả làm thiên thần, thực chất là một ác quỷ nhỏ cám dỗ người khác. Còn bé con này là một thiên thần nhỏ thực sự hồn nhiên.
Ngôn Cảnh ôm Trái Cây Nhỏ, đứa trẻ cũng không ồn ào, nằm yên lặng trên vai anh, trông rất ngây thơ. Trái Cây Nhỏ cũng rất tò mò về người lớn này, âm thầm quan sát anh.
Ông chú này lạ thật, nhìn ánh mắt khổ sở lại dịu dàng của anh.
Đột nhiên Ngôn Cảnh hối hận vì mình vừa mới hút một điếu thuốc, có lẽ mùi trên người rất khó chịu, dù sao ám lên đứa trẻ cũng không tốt.
"Mẹ cháu đâu?"
Trái Cây Nhỏ đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nhưng rõ ràng là cậu bé không thể đưa ra câu trả lời đầy đủ, người bảo mẫu bên cạnh nhanh chóng nói: "Giám đốc Triệu đang đàm phán thì váy của cô ấy bị bẩn, cô ấy đang thay váy."
Thảo nào phải tạm thời giao cho bảo mẫu trông chừng đứa trẻ.
Trái Cây Nhỏ gật đầu theo.
Ngôn Cảnh sợ rằng cô sẽ hoảng sợ nếu không tìm thấy con trai mình, bèn ôm Trái Cây Nhỏ đi vào trong, bảo mẫu vội vàng đi theo.
Khi đã nhìn thấy cô, Ngôn Cảnh lại dừng bước, giao đứa trẻ cho bảo mẫu.
“Cô đưa nó vào trong đi.”
Trái Cây Nhỏ nép vào vòng tay của bảo mẫu, cắn ngón tay, nhìn anh.
Ngôn Cảnh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cậu bé.
Thật tốt, cháu giống cô ấy như vậy, khiến người ta nhìn thấy là tràn đầy dịu dàng ngay.
Giống với người mà anh đã trằn trọc nhớ nhung trong vài năm qua, cũng là vợ của người khác.
Đã lâu Ngôn Cảnh không dám đứng trên mảnh đất tổ quốc này, là người thừa kế của dòng họ Ngôn, những năm gần đây anh đã phải một mình gánh vác. Nhưng một khi nói đến quan hệ giao thương, anh luôn xung phong đi đầu, khiến bản thân bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Vì nhiều lý do khác nhau, những người khác không hiểu, nhưng Quan Tái Thường lại biết rất rõ.
Ông ta sợ rằng anh sẽ không thể thoát ra khỏi quá khứ này, thậm chí còn sắp xếp một cuộc xem mắt cho anh vào năm ngoái. Người kia cái gì cũng tốt, nổi tiếng giàu có, hiểu biết lễ giáo, xinh đẹp và dịu dàng.
Thế nhưng đó là lần đầu tiên Ngôn Cảnh nổi nóng.
Thậm chí anh còn đánh mất lễ nghĩa lịch sự, ném tài liệu trên tay: “Cút!”
Cuối cùng người phụ nữ đó khóc lóc bỏ đi.
Kể từ đó, nhà họ Ngôn nhận ra rằng vị giám đốc Ngôn trầm tính và ít nói này có một vảy ngược không ai được chạm vào.
Quan Tái Thường thở dài nặng nề, biết rằng mình không thể làm gì khác.
Có người như chất độc, từ lâu nhiễm vào nội tạng.
Không phải cô thiên kim kia cố tình gán ghép, chẳng qua cô ấy không phải là người mà Cảnh Ngôn muốn.
Yêu nghiệt nhỏ xảo quyệt kia trong lòng Ngôn Cảnh không tốt bụng, không rộng lượng, nổi tiếng kiêu ngạo, nhưng mọi người trong giới đều biết rằng cô là chủ của bảo khoáng Ổ Đông, đã có người thương ôm trong tim.
Con cái người ta đã hơn hai tuổi, cũng chỉ mình anh giống như một nhà sư khổ hạnh, giữ lấy đoạn quá khứ cay đắng đầy nước mắt.
Ngôn Cảnh nhìn Trái Cây Nhỏ biến mất, lúc này mới quay người rời đi.
Anh vẫn muốn gặp cô, nhưng anh biết với thân phận của mình, không thể gặp lại cô được nữa. Thậm chí anh còn không xứng đáng là anh trai của cô, anh cũng không có cớ gì để bảo vệ cô.
*
Tối hôm đó, Quan Tái Thường thấy tâm trạng anh không tốt nên mời anh đi uống rượu.
Quan Tái Thường uống quá chén, hai người đàn ông ngồi bên bờ sông, một người đàn ông trung niên tóc bạc, đã qua nửa đời người, say khướt rồi bật khóc như một đứa trẻ.
Ngôn Cảnh nghe ông ta lặp đi lặp lại tên của mẹ mình.
Anh không nhớ gương mặt mẹ mình trông như thế nào hay người phụ nữ đó thực sự quyến rũ ra sao.
Nhưng anh hiểu cảm giác này, cảm giác yêu thương một người mà không thể chạm tới.
Rượu chảy vào cổ họng, nghẹn đến trào nước mắt.
Anh không phải Quan Tái Thường, trước đây anh từng chỉ là một người nói lắp trầm tính, vậy nên dù cái tên đó luôn trăn trở trên môi nhưng cuối cùng Ngôn Cảnh vẫn không nói ra.
Thành phố phồn hoa nơi xa, gió sông đến mang theo hơi lạnh của mùa xuân.
Dần dần, Ngôn Cảnh không nghe thấy lời của Quan Tái Thường bên tai nữa, anh mở mắt ra, lại thấy mình đang ở trên một chiếc giường trắng khác.
Anh ngồi dậy, không có cảm giác say rượu trong đầu.
Căn phòng này rất thoải mái, giống như ngôi nhà cũ nhà họ Ngôn của anh, nhưng có nhiều chi tiết khác biệt.
Ngôn Cảnh khẽ cau mày, tinh ý nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Anh cầm chiếc áo sơ mi và bộ âu phục quần tây bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ mặc vào, ông quản gia nhà họ Ngôn vội vàng tới chào hỏi.
Ông lão nhìn anh với ánh mắt sợ sệt và lệ thuộc.
“Cậu cả, bên nhà họ Kỷ đã xảy ra chuyện.”
Ngôn Cảnh ngước đôi mắt dài và hẹp lên.
Ông quản gia trầm ngâm nói: “Cô gái đánh cô hai kia nói rằng cô hai hại mình.”
“Cô gái kia... là ai?”
Đối phương nhìn anh đầy kỳ lạ, dường như không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy: "Đương nhiên là cô cả nhà họ Kỷ rồi, cô ấy đổ lỗi cho cô hai khiến mình bị hủy dung, bây giờ cả nhà họ Kỷ đang rối tung lên. Vừa rồi ông Quan cũng gọi điện đến, nói nếu muốn mua lại chút sản nghiệp của nhà họ Kỷ, tốt nhất nên tranh thủ lúc này.”
Câu này chứa đựng tin tức quá lớn, hoàn toàn khác xa với những gì Ngôn Cảnh nắm giữ, trong lòng đột nhiên anh cảm thấy bất an.
Tại sao ông quản gia lại gọi Đại Ninh là "cô gái kia", rõ ràng như vậy là không tôn trọng cô.
Cả nhà họ Ngôn đều biết rõ, đó là người mà ngay cả bản thân Ngôn Cảnh cũng không dám nhắc đến.
Huống chi... Kỷ Điềm, Kỷ Điềm đó, là người phụ nữ ghê tởm, không phải cô ta đã bị tra tấn đến chết trong tù hai năm trước sao?
Nghiêm trọng nhất chính là từ "hủy dung" trong miệng ông quản gia, ai bị hủy dung? Không, không thể nào.
Lông mày của Ngôn Cảnh nhíu lại, cho đến buổi chiều Quan Tái Thường đến tìm anh.
Ngôn Cảnh xoa thái dương, nhận ra điều khó tin. Dường như anh đã đến một nơi xa lạ khác, nơi này có tất cả những người anh quen biết, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác.
Trong thời gian và không gian này, anh có ấn tượng tốt trước đây chưa từng có về Kỷ Điềm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất