Có một ngày, kem búp bê tuyết của cô không còn. Cô đẩy cửa phòng sát vách ra, vừa liếc qua đã thấy Thời Mộ Dương đang mắng người, bộ dáng kia của anh giống như bị rối loạn cảm xúc (1), chỉ hận không thể chửi người ta máu chó đầy đầu.
(1) 狂躁症: Tiếng Anh là Mood disorder, là một tình trạng rối loạn tâm thần và hành vi, được chia làm 7 nhóm, trong đó thường gặp nhất là hưng cảm, trầm cảm và sự luân chuyển giữa hưng cảm và trầm cảm, gọi là rối loạn lưỡng cực.
Người đối diện run lẩy bẩy như cháu trai anh.
Cửa mở nghe két một tiếng, cả người Thời Mộ Dương cứng đờ, lập tức nở một nụ cười méo mó, nói với người đang dựa vào cánh cửa: "Tỉnh ngủ rồi sao, muốn cái gì?"
Cô cả nói: "Kem búp bê tuyết hết mất rồi."
"Chờ một chút để tôi đi mua, lập tức có ngay."
Đám người trông thấy cậu hai Thời không mắng người nữa, núi lửa ngừng phun, nói tan họp là tan họp.
Anh mua kem búp bê tuyết về, vẫn không quên lải nhải cằn nhằn: "Chỉ cho phép ăn một cái."
Thấy cô cả bất mãn bĩu môi, anh cũng không thỏa hiệp.
Thời Mộ Dương giám sát cô ăn xong, lại móc thuốc từ trong túi ra: "Tới uống thuốc."
Anh đút cô uống thuốc xong, trong lòng hai người đều hiểu rõ đây chẳng qua chỉ là vitamin thông thường. Mấy thứ thuốc uống hay châm cứu này không có tác dụng với cô, không biết Thời Mộ Dương đang dùng nó để lừa cô hay để tự lừa mình.
Thời Mộ Dương cố chấp giữ Đại Ninh ngày càng suy yếu ở bên người, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh một chút, tính tình anh sẽ cực kỳ nóng nảy.
Cũng không biết vì sao anh không rời khỏi thành phố T. Thời Mộ Dương ngăn cản bất kỳ kẻ nào tới gần cô, giống như đang nhốt Đại Ninh trong lãnh địa của mình, không ai được phép đụng vào.
Vào một lần tình cờ đọc tin tức Đại Ninh mới biết Ngôn Cảnh tìm mình sắp điên rồi.
Bây giờ chỉ một manh mối về cô cũng được treo giải lên tới một trăm triệu.
Không chỉ có Ngôn Cảnh, ngay cả đứa em trai đã từng lòng lang dạ sói của cô kia, mỗi tuần cũng đều lái xe đi khắp nơi tìm người.
Một tháng trước, Kỷ Mặc Giác chính thức tiến vào công ty nhà họ Kỷ, cổ phần trong tay anh không thấp, bắt đầu khơi mào giông bão nhà họ Kỷ.
Đại Ninh đảo qua mục tin tức, có tới mấy tít báo liên quan đến Kỷ Mặc Giác.
# Nghi vấn cậu cả nhà họ Kỷ khóc rống #
# Cậu Kỷ đuổi theo một cô gái lúc nửa đêm, là dở hơi hay có nguyên do khác? #
...
Trước kia mỗi khi có tin tức vớ vẩn gì về mình, Kỷ Mặc Giác luôn khiến chúng biến mất không còn dấu vết trong vòng một nốt nhạc, nhưng bây giờ tin tức đã tuôn ra được mấy tháng mà anh ta vẫn không thèm quan tâm.
Cô cả cắn que kem, như có điều suy nghĩ.
Kỷ Mặc Giác hỏng mất rồi sao?
*
Kỷ Mặc Giác vừa tan tầm, thấy vẻ mặt quản gia Lý do dự, anh ta lập tức hỏi: "Có tin tức về Kỷ Đại Ninh?"
Quản gia Lý không đành lòng lừa anh ta: "Đúng vậy, nghe nói ở thành phố W có người từng nhìn thấy cô cả. Nhưng mà nguồn tin cũng không đáng tin cậy, cậu Kỷ, tôi không khuyến khích cậu đi xem."
Dù sao sự kiện tháng trước kia còn đang rõ ràng trước mắt.
Có người dùng một bóng lưng mơ hồ giống Đại Ninh dụ Kỷ Mặc Giác liều mạng đuổi theo giữa đêm khuya. Anh ta vượt đèn đỏ, truy đuổi như điên như dại, kết quả bị người ta khống chế, suýt nữa bị một dao đâm chết.
Kỷ Mặc Giác vừa tiếp quản nhà họ Kỷ nên gây thù chuốc oán với không ít người. Anh ta vốn là độc đinh của nhà họ Kỷ, anh ta mà chết đi thì không biết bao nhiêu người được lợi.
Ngay khi Kỷ Mặc Giác suýt nữa bị đâm chết, đối phương đột nhiên bị một người đá văng.
Ngôn Cảnh trầm mặc xách anh ta trở về nhà họ Kỷ. Anh ta chán ghét đứa em trai này khiến Đại Ninh phải cược cả tính mệnh để bảo vệ này.
Ngôn Cảnh nhìn camera giám sát, bóng lưng kia quá giống Đại Ninh, cho nên không chỉ thu hút sự chú ý của Kỷ Mặc Giác mà còn cả Ngôn Cảnh đang ôm một tia hy vọng tìm người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất