"Tôi không phải là chị của cô." Đại Ninh không che giấu sự chán ghét của mình chút nào: "Kỷ Điềm, dù sao chúng ta đều là người quen, cô cũng không cần vất vả giả vờ như vậy. Lúc ở Phượng Minh cô ra sức giành bạn trai với tôi lắm mà, sao mà mới mấy ngày đã quên rồi?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đây đều thay đổi.
Kỷ Điềm trăm ngàn lần không ngờ rằng Đại Ninh sẽ trực tiếp nói chuyện này ra, cô ta tưởng là hai người bọn họ đều có ý với con cưng của vận mệnh, những chuyện này sẽ không nói ra bên ngoài.
Ông nội Kỷ kinh ngạc nhìn về phía Đại Ninh.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Mặc Giác chính là, Kỷ Đại Ninh vừa nói gì cơ, cô có bạn trai?
Hơn nữa, Kỷ Điềm còn đoạt bạn trai với cô?
Kỷ Điềm cười gượng gạo: "Chị cả, có phải chị hiểu lầm gì rồi không?"
Đại Ninh nắm chặt nắm đấm nhỏ, quơ quơ trước mặt cô ta.
"Trông thấy cái này là cái gì chưa? Còn khiến tôi buồn nôn nữa là tôi đánh cô đó nha! Cô nhìn Kỷ Mặc Giác làm gì, cho là thằng nhóc này sẽ giúp cô sao? Nó mà giúp cô, tôi sẽ đánh nó." Cô quay đầu, hỏi ông nội Kỷ: "Ông nội, cháu mới là chị gái, đúng không?"
Ông nội Kỷ bất đắc dĩ nói: "Đúng đúng đúng."
Kỷ Mặc Giác trừng mắt nhìn Đại Ninh. Anh ta đã quen chuyện ông nội bất công, chỉ là trong lòng vẫn xoắn xuýt chuyện Đại Ninh có bạn trai. Vì sao anh ta lại không biết?
Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Mặc Giác đã lượn qua vạn bụi hoa, nhưng Đại Ninh không giống, cô thích chơi đùa thích ầm ĩ, chỉ là không yêu đương.
Kỷ Điềm lại khác. Cô ta không thể tin nổi nhìn về phía ông nội Kỷ, hoàn toàn không ngờ ông già này lại bất công như thế!
Cô điều dưỡng chân cho lão già họm hẹm này lâu như vậy, còn chịu đựng buồn nôn rửa chân cho ông ta, thế mà bây giờ, Kỷ Đại Ninh nói cái gì thì là cái đó, tất cả những chuyện cô ta làm trước đó như một trò cười.
Đại Ninh đối diện với Kỷ Điềm, ăn không ngon.
Cô đứng lên: "Sau này cô ta muốn ở nhà ăn cơm thì không cần gọi tôi. Tôi tôn trọng ông nội, không đuổi cô ta đi, nhưng tôi không thích cô ta. Cực kỳ, cực kỳ không thích!"
Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Này, cô đừng có quá đáng vậy chứ."
Đôi mắt đen lúng liếng của Đại Ninh yên lặng nhìn anh ta.
"Tôi cũng không thích Kỷ Mặc Giác. Cậu muốn làm anh trai của Kỷ Điềm thì không còn là em trai của tôi nữa."
Lời này rõ ràng là lời mấy đứa nhóc nói khi khó chịu và ghen tị, thế nhưng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt cô, Kỷ Mặc Giác không khỏi cảm thấy cô đang rất nghiêm túc.
Nếu như anh ta khăng khăng muốn làm anh trai Kỷ Điềm, vậy sẽ hoàn toàn mất đi Kỷ Đại Ninh.
Cô sẽ giống như mấy ngày nay, không thèm đếm xỉa đến anh ta.
Đại Ninh không nhìn anh ta nữa, lễ phép chào hỏi ông nội một tiếng, đi lên lầu.
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt truyền đạt tin tức. Không ngờ rằng lúc cô cả và cô hai gặp mặt lại có thể bùng nổ như vậy, cô cả nói thẳng không thích cô hai, hơn nữa cô hai còn tranh cướp bạn trai với cô cả?
Lúc đám người nhìn lại cô hai nhu nhược, trong mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Kỷ Điềm nhạy bén cảm giác được sự biến hóa của bầu không khí trong chớp mắt này. Ông nội Kỷ thở dài, quản gia vội vàng tiến lên dìu ông ta lên lầu.
"Anh trai..." Kỷ Điềm nhìn về phía Kỷ Mặc Giác, trong mắt trào ra nước mắt: "Chẳng lẽ anh cũng không cần em nữa sao? Lời chị... Cô cả nói không phải sự thật, lúc ở Phượng Minh, em đã gặp Trần Cảnh từ sớm, anh ta đã cứu em, còn luôn đối xử với em rất tốt. Về sau cũng không biết vì sao, chị ấy lại ở chung một chỗ với anh ta."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người hầu càng thêm vi diệu.
Chẳng lẽ cô cả đang nói láo, thật ra là cô cả cướp bạn trai của cô hai?
Kỷ Mặc Giác bực bội đạp lên cái ghế bên cạnh, vô thức nói: "Chị ấy sẽ không cướp bạn trai của người khác."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất