Minh Lan Nhược nghe xong, trong lòng nhức nhối, ngây người hồi lâu, cố kìm nén nói: “Nhưng nếu như nương nhìn lầm người, nếu như hắn thua hoặc là bỏ cuộc thì sao?”
Quan Duyệt Thành cứ thể không nghe nổi bất cứ ai nói xấu Tiêu Quan Âm, không chút do dự nói:
“Tiểu thư sẽ không nhìn lầm người! Năm xưa cứu nhi tử độc nhất của Mai phi, đã nói với hắn, thân mang huyết hải thâm thù, nguyện ý vì giết Minh Đế mà làm bất cứ chuyện gì, là người thích hợp nhất.”
Quan Âm tiểu thư tuy rằng không thể ra chiến trường, nhưng từ nhỏ đã có tiếng là Tiểu Gia Cát, ngay cả quân sư họ Tống cũng không bằng bà ấy, bà ấy chọn người, dùng người, chưa từng sai lầm!
Minh Lan Nhược nhíu mày, nắm chặt tay áo: “Nương năm xưa cho người cứu lão Hòa và cả hắn chẳng lẽ là bởi vì…”
“Vì báo thù mà mới đi tìm một thanh đao.” Quan Duyệt Thành lạnh lùng nói thẳng.
“Lúc trước Quan Âm tiểu thư sau khi cứu hắn, phát hiện tuy rằng hắn còn nhỏ, nhưng tâm chí kiên định, dung mạo tuấn tú, thông minh tuyệt đỉnh, có bản lĩnh hơn người, lại có một thân thể cốt cách học võ tuyệt hảo, sẽ trở thành một thanh đao sắc bén nhất.”
Minh Lan Nhược chấn động, trăm mối ngổn ngang trong lòng.
Nương… một tay bày ra ván cờ lớn suốt hai mươi năm, quả nhiên là nhân vật lợi hại.
Nhưng mà…
Thương Kiều chính hắn cũng chỉ là một thiếu niên non nớt, làm sao có thể gánh vác nhiều như vậy?
Vì rèn luyện Thương Kiều thành một thanh “yêu đao” để diệt vương mà nương nguyệt dùng máu thịt của mình và máu thịt của Tiêu gia để mở đường cho hắn… để lấy được lòng tin của Minh Đế chuyên quyền độc tài và đa nghi.
Mới có thể có ngày hôm nay, hai mươi năm sau, tại Thanh Vân điện, “yêu đao” giẫm đạp lên Minh Đế, tra tấn tên bạo quân kia đến chết, diệt trừ cơ nghiệp của lão ta.
Nhìn ra vẻ mặt phức tạp của Minh Lan Nhược, Quan Duyệt Thành lại thản nhiên nói:
“Thương Kiều và Quan Âm tiểu thư tuy là tỷ đệ, nhưng nói đúng hơn phải là sư đồ, giống bằng hữu hơn, Quan Âm tiểu thư đã cho hắn lựa chọn, là chính hắn quyết định chọn con đường trở thành yêu đao diệt vương.”
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, trong lòng trăm mối ngổn ngang khó tả: “Ta chỉ muốn biết, nương dựa vào đâu mà cho rằng hắn nhất định sẽ thắng, gần vua như gần cọp, chỉ cần sơ sẩy một chút là chết không chỗ chôn!”
Huống chi hắn tiến vào Đông Xưởng, không biết đã trải qua bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, làm sao có thể đảm bảo không có bất trắc.
“Văn Đế ở trong cung vẫn còn lưu lại một nhóm người sẽ bảo vệ ngài ấy, chỉ đường cho hắn, nếu không thì Hòa công công kia và đám tướng lĩnh Tây Bắc quân hiện nay từ đâu mà ra?” Quan Duyệt Thành cười khẩy.
Đây cũng là lý do tại sao Quan Âm tiểu thư lựa chọn Thượng Quan Diễm Kiều.
Quan Duyệt Thành cười khẩy: “Tiểu thư cũng là người cầm quân đánh giặc, hẳn là biết trên đời này không có trận chiến nào tuyệt đối sẽ thắng, cho nên, trận chiến nào mà không có phần may rủi?”
“Điều này cũng đúng, tướng lĩnh đánh trận của chúng ta, ai mà không phải là kẻ đánh cược?” Minh Lan Nhược tự giễu cong khóe môi.
Chỉ là cược lớn hay nhỏ và phần thắng khác nhau mà thôi.
Quan Duyệt Thành lần lượt giơ ngón tay ra: “Quan Âm tiểu thư cho người dạy hắn võ nghệ mưu lược, A Cổ ma ma cho hắn Huyết Cổ có thể bảo mệnh chữa thương.”
“Còn có vô số bí tịch võ công binh pháp của Tiêu gia, trong thư phòng của hắn, ít nhất một nửa là đồ vật bí mật của Tiêu gia.”
“Thương Kiều còn có người mà Văn Đế để lại làm phụ tá, nếu cuối cùng hắn vẫn không nên thân… Ván cờ này coi như thua.”
Ánh mắt Quan Duyệt Thành lạnh lùng nắm chặt tay, mặt không chút biểu cảm nói: “Đó chính là mạng hắn không tốt, đáng lẽ phải bỏ mạng trong tay Minh Đế, cũng là Quan Âm tiểu thư nhìn lầm người!”
Minh Lan Nhược im lặng, trong lòng khó mà diễn tả thành lời.
Hôm nay biết được những chuyện này, cho dù là chuyện trong thư của Tiêu Lan Ninh hay là những lời Quan thúc nói, đều khiến cho nàng chịu đả kích quá lớn.
Hơn hai mươi năm bể dâu, xuân qua đỏ thắm, hoa rơi người mất chẳng hay biết.
Nàng lại không biết nên đau lòng cho mẫu thân, người dù bệnh nặng nhưng vẫn bày mưu tính kế, lấy tính mạng của mình và cả Tiêu gia làm vật tế, trong vô vọng đổi lấy một con đường báo thù mờ mịt.
Hay là đau lòng cho người đã gánh vác muôn vàn thống khổ để đi đến ngày hôm nay.
Phật nói, nhân sinh thất khổ – tham sân si, cầu bất đắc, oán tăng hội, ái biệt ly.
Hơn hai mươi năm qua, ai mà không phải nếm trải đau khổ trong ván cờ báo thù này.
Quan Duyệt Thành nhìn nàng thật lâu: “Lan Nhược tiểu thư, người là người duy nhất mà nương người và hắn, thậm chí là toàn bộ Tiêu gia không muốn liên lụy vào ván cờ này.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, nước mắt không kìm được lại rơi xuống.
Nàng biết, nàng làm sao có thể không biết?
Ngoại trừ nương, ngoại công, cữu cữu và bọn họ, ngay cả Thương Kiều kiếp trước cũng chưa từng nói với nàng một chữ nào liên quan đến báo thù.
Người ta nói, chết đi là hết, nhưng sống lại hai đời thì nàng mới phát hiện, đây là số mệnh mà nàng không thể trốn tránh.
“Nương người cũng chưa từng trách hắn.” Quan Duyệt Thành đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Minh Lan Nhược cố nén nước mắt, thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn hiểu phải lấy đại cục làm trọng, nếu không sẽ chẳng có chuyện xé nát tờ giấy mà hắn viết cho Minh Đế trước mặt nhiều người như vậy.”
Quan Duyệt Thành nhìn nàng, khẽ thở dài: “Lúc trước, độc dược bỏ vào bát thuốc của nương người là do Minh Đế đưa, cũng đích thực là do Thương Kiều bưng từng bát cho nương người uống, nhưng…”
Ông ấy im lặng một chút: “Là nương người tự mình giục hắn bỏ độc vào bát, bưng cho người uống.”
Minh Lan Nhược chấn động, có chút ngỡ ngàng.
Nương…
Quan Duyệt Thành nhìn Minh Lan Nhược đỏ hoe vành mắt, nhẹ giọng nói: “Một yêu đao diệt vương, muốn được tôi luyện sắc bén hung hãn, thì phải lạnh lùng vô tình, đây là ăn ý của bọn họ, đừng trách hắn.”
Tên nhóc Thương Kiều kia dám cả gan ra tay với nhi nữ duy nhất của Quan Âm tiểu thư, rõ ràng đã hứa là sẽ bảo vệ cô nương ấy bình an vô sự cả đời.
Vậy mà hắn bảo vệ kiểu gì, mà lại lấy thân phận trưởng bối nuốt trọn cô nương mà mọi người ra sức che chở, thật là táng tận lương tâm!
Trong lòng ông ít nhiều cũng có chút oán trách tên nhóc kia đã trái ý Quan Âm tiểu thư.
Nhưng sự tình đã đến nước này, có thể nhìn ra được tên nhóc kia rất coi trọng Lan Nhược tiểu thư.
Hiện giờ người này đã đủ lông đủ cánh, tính tình lại ngang ngược như vậy, không phải là người dễ mềm lòng.
Nhất định sẽ không buông tha cho Lan Nhược tiểu thư, để nàng đường ai nấy đi.
Nhưng chính vì như vậy, vì Lan Nhược tiểu thư, mà Thượng Quan Diễm Kiều hôm nay tự mình đến cầu xin ông ấy giúp hắn.
Thêm nữa, trong lòng Lan Nhược tiểu thư… e là đã sớm động lòng với hắn, nếu không sao lại vì hắn mà đau lòng như vậy.
Quan Duyệt Thành khẽ thở dài, xoay người rời đi, đi đến cửa, mở cửa ra, nhìn bóng người cao gầy tuấn lãnh đứng trong sân.
Ông ấy khép hờ cửa lại, đến bên cạnh Thượng Quan Diễm Kiều, thản nhiên nói: “Điện hạ, cho Lan Nhược tiểu thư một chút thời gian, để người bình tĩnh lại, mọi chuyện đều do ngài quyết định.”
Nói xong, ông ấy nhìn Hồng tỷ, Hồng tỷ gật đầu, hai người cùng nhau rời đi, thuận tiện mang theo những người khác trong viện đi theo, nhường lại không gian cho Minh Lan Nhược và Thượng Quan Diễm Kiều.
Cả cái sân rộng lớn, yên tĩnh và trống trải.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn cánh cửa kia, chậm rãi bước tới, dừng lại ở cửa, ánh mắt u ám phức tạp, ẩn chứa vô số cảm xúc.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cửa, khẽ mở môi: “…”
Nhưng vào khoảnh khắc đó, lại không thể nói lên lời.
Sau nhiều năm, hắn một lần nữa cảm nhận được sự bất lực và chán nản khó tả.
Vào trong đó thì có thể nói gì đây?
Với bản năng của hắn, chỉ sợ khi nhìn thấy nàng, nếu trên mặt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn sợ mình sẽ không nhịn được cưỡng ép nàng, thậm chí là tổn thương nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất