Minh Lan Nhược - FULL

Nước mắt tuôn rơi, nhanh chóng và dồn dập.
Nàng cúi đầu, tay che mắt, không để lộ đôi vai run rẩy, chỉ lặng lẽ, từng giọt lệ len qua kẽ tay.
Trong lòng như có bàn tay bóp nghẹt trái tim, đau đớn khiến nàng run rẩy, vẻ ngoài ung dung, bình tĩnh khi nãy, sau khi đóng cửa lại, hoàn toàn vỡ vụn.
Nương, người ra đi dứt khoát như vậy, bảo con phải đối diện với hắn thế nào đây?!
Phải đối diện thế nào…
Đã bao nhiêu năm tiểu thư không khóc.
Cảnh Minh sững sờ, hốt hoảng ôm lấy tiểu thư: “Tiểu thư, tiểu thư, người… người đừng khóc nữa, có phải Diễm Vương điện hạ bắt nạt người không, ta… ta thay người dạy dỗ ngài ấy!”
Xuân Hòa vốn thông minh, nghe xong mọi chuyện rồi nhìn thấy phản ứng của tiểu thư nhà mình, trong lòng cũng đoán được đôi chút.
Nàng ấy thở dài, ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ về lưng Minh Lan Nhược: “Tiểu thư, người còn nhớ không, ta và Cảnh Minh vẫn luôn ở đây, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên người, người phải tiếp tục bước về phía trước, đừng ngoảnh đầu lại.”
Tiểu thư không thể quay đầu lại, từ khi bước chân lên con đường báo thù.
Nỗi giày vò và đau khổ này đâu phải là thứ có thể nói ra với người ngoài.
Người mình yêu nhất lại chính là người đã giết mẫu thân mình, giết chết biết bao nhiêu người thân… thậm chí là cả vạn quân chủ lực ban đầu của Xích Huyết quân.
Cho dù tất cả đều là vì báo thù cho Minh đế.
Nhưng những người chết đều là phụ huynh của thế hệ trẻ tuổi hiện nay, là bằng hữu thân thích của các lão binh Xích Huyết, thậm chí là phu thê âm dương cách biệt.
Chuyện này nếu bị phơi bày ra ánh sáng, chẳng khác nào quả bom trời giáng.
Không ai có thể đảm bảo rằng mỗi người trong Xích Huyết quân đều có thể tha thứ cho những chuyện năm xưa, không chút oán hận.
Đây không phải là chuyện mà một mình tiểu thư với thân phận chủ quân và các tướng lĩnh cấp cao của Xích Huyết có thể đè nén được.
Chỉ cần quân tâm Xích Huyết dao động, xuất hiện rạn nứt là chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của tân đế.
Tiểu thư hiểu rõ và bình tĩnh nhận thức được, liên minh giữa Tây Bắc quân và Xích Huyết quân không thể tan vỡ, điện hạ cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.
Vì vậy, nàng dứt khoát lựa chọn bảo vệ điện hạ, nhưng trong lòng làm sao có thể không đau đớn?
Tân đế thật sự là kẻ tàn nhẫn, muốn đẩy tiểu thư vào cảnh đau khổ và tiến thoái lưỡng nan.
Ngay cả khi đau khổ và khóc cũng không thể lớn tiếng… để tránh bị kẻ có ý đồ lợi dụng.
Tiếng khóc nức nở, kìm nén trong căn phòng, như dòng suối lạnh lẽo chảy trong đêm khuya, gõ vào lòng người, đau âm ỉ.

Quan Duyệt Thành đứng ngoài cửa hồi lâu, vẻ mặt nặng nề thở dài.
Ông ấy không gõ cửa, mà đẩy thẳng cửa bước vào.
“…” Minh Lan Nhược ngẩng đôi mắt đẫm lệ, nhìn ông ấy.
Khoảnh khắc ấy, Quan Duyệt Thành sững người, như nhìn thấy một người khác, buột miệng gọi: “Quan Âm tiểu thư…”
Minh Lan Nhược khép bờ mi, khẽ gọi: “Quan thúc.”
Quan Duyệt Thành trấn tĩnh lại, đóng cửa nhìn nàng thở dài: “Lan Nhược, dáng vẻ hiện tại của người, giống hệt Quan Âm tiểu thư năm xưa khi biết tin Tiêu Soái và các huynh trưởng đều không thể trở về.”
Vừa dứt lời, Minh Lan Nhược nhắm mắt, đưa tay che đi đôi mắt đỏ hoe, cố kìm nén tiếng nấc: “Xin lỗi Quan thúc, thân là chủ quân, lại để lộ tâm tư, bộ dạng yếu đuối này, thật không ra thể thống gì.”
Quan Duyệt Thành liếc nhìn Xuân Hòa, Cảnh Minh: “Hai người ra phòng bên cạnh chờ, ta có chuyện muốn nói với Lan Nhược tiểu thư.”
“Vâng, nghĩa phụ.” Xuân Hòa, Cảnh Minh gật đầu lui ra.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Quan Duyệt Thành và Minh Lan Nhược.
Quan Duyệt Thành thở dài: “Lan Nhược, hiện tại ngươi không phải là chủ quân, ngươi chỉ là một cô nương mới ngoài hai mươi tuổi, không cần phải kìm nén bản thân.”
Minh Lan Nhược nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe, im lặng ngồi đó: “Quan thúc, ta phải làm sao bây giờ?”
Quan Duyệt Thành nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp: “Lan Nhược, từ khi nào người đã biết chuyện, và biết được bao nhiêu rồi?”
Minh Lan Nhược im lặng hồi lâu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trăng lạnh ngoài cửa sổ: “Rất lâu, rất lâu rồi… Thật ra ta nhớ ra từ rất lâu rồi, khoảng một tuổi đã biết nói, những ký ức sau đó, ta đều nhớ, chỉ là sau khi mẫu thân mất, ta đã cố tình quên đi.”
“Ừm, Quốc công gia từng nói nhi nữ ông ấy thông minh, có thể nhớ được những chuyện từ xa xưa, nhưng khi lớn lên, lại quên mất chuyện hồi nhỏ ở trong cung.” Quan Duyệt Thành như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hóa ra là cố tình quên đi sao? Nhưng, tại sao lại cố tình quên đi?
Nàng khẽ nói: “Thời thiếu nữ, ta từng rất ghét hắn, người cũng biết, hoặc nói là cả trong ngoài hoàng cung năm đó đều biết, Thái hậu triệu ta vào cung, ta đều tránh mặt hắn.”
Quan Duyệt Thành gật đầu: “Nhớ chứ.”
Minh Lan Nhược nói: “Mấy năm trước, hắn đưa ta đến nơi ở của mẫu thân, ta nhớ lại chuyện hồi nhỏ ta , hắn và nương sống cùng nhau, sau đó…”
Nàng dừng lại, thản nhiên nói: “Ta cũng nhớ ra, mỗi lần hắn bưng thuốc cho nương uống, không lâu sau khi uống thuốc nương đều hôn mê và nôn ra máu, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn.”
Quan Duyệt Thành sững người: “Nhưng lúc đó sức khỏe Quan Âm tiểu thư vốn đã yếu…”
Minh Lan Nhược khép bờ mi: “Quan thúc, hiện tại ta là một y sư, hơn nữa còn là một y sư có tài, có vài chuyện, chỉ cần nghĩ là sẽ hiểu, chỉ là ta có muốn nghĩ hay không, có muốn nhớ lại hay không mà thôi.”
Có vài chuyện, nếu không quên, thì làm sao có thể sống tốt được…
Quan Duyệt Thành khựng lại, ông ấy chợt nhớ tới có vài nam tử trong quân đôi khi sẽ đột nhiên quên mất một số chuyện hoặc một số huynh đệ từng rất thân thiết nhưng đã hy sinh.
Đặc biệt là sau những trận chiến đẫm máu.
Từng có lão quân y nói, đó là một cách tự bảo vệ bản thân của con người – lựa chọn quên đi những cảnh tượng đẫm máu quá đau đớn, quên đi một số chi tiết về cái chết của những người mà họ cực kỳ quan tâm.
Nếu không sẽ tự hành hạ bản thân đến mức suy sụp hoặc ngày càng trở nên nóng nảy, thậm chí mắc… chứng hoang tưởng.
“Hồi nhỏ, ta bài xích Thương Kiều như vậy là bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn, ta sẽ nhớ đến việc nương qua đời rồi khóc đến mức sinh bệnh, còn khiến ta nhớ đến một số chuyện không thể nghĩ kỹ, ngay cả phụ thân cũng không biết được lý do thực sự.”
Minh Lan Nhược nhắm mắt, mệt mỏi day day mi tâm.
Nàng cười nhạt: “Lớn lên, ta phải cố ý quên đi cuộc sống ký ngụ trong cung thời thơ ấu, vui vẻ, đau khổ… dường như chỉ còn lại sự chán ghét vô cớ dành cho hắn, mọi người đều nghĩ rằng, không…”
Nàng dừng lại: “Ngay cả bản thân ta cũng cho rằng ta ghét hắn chỉ vì hắn là tên thái giám mang tiếng xấu, lại còn cay nghiệt, hà khắc.”
Đây cũng là kiếp trước, nàng rõ ràng có thể cảm nhận được tuy ngoài miệng cay nghiệt với nàng, nhưng trên thực tế hắn lại luôn dung túng nàng gần như không có giới hạn.
Nhưng nàng vẫn… không muốn chấp nhận hắn.
Quan Duyệt Thành thở dài: “Vậy nếu người đã biết tất cả, tại sao sau này lại ở bên cạnh hắn, còn sinh con cho hắn?”
Minh Lan Nhược nhìn về phía trăng lạnh ngoài cửa sổ, ánh mắt dần có hồn hơn: “Có lẽ… bởi vì, ta chưa bao giờ quên được hắn.”
Chàng thiếu niên từng nương tựa, sống chết có nhau trong hoàng cung đầy rẫy ác ý thời thơ ấu… lại chính là người đã giết chết mẫu thân nàng.
Những ký ức về sự gần gũi, dựa dẫm, những ký ức về chàng thiếu niên năm ấy, tất cả đều biến thành một cái gai đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng nàng.
Thời gian lâu dần, cái gai ấy đã găm sâu vào tận xương tủy, bị huyết thống ràng buộc, dường như đã bị nàng hoàn toàn lãng quên.
Nhưng… chỉ cần hắn vừa xuất hiện trước mặt nàng, thì cơn đau nhói âm ỉ kia lại hiện lên.
Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, cộng thêm việc cố tình lãng quên, sau khi trưởng thành nàng thậm chí còn không biết lý do…
Hoặc là không muốn biết lý do, tại sao mỗi khi nhìn thấy hắn, tim nàng lại khó chịu như vậy.
Thương Kiều của kiếp trước, là nỗi đau trong tiềm thức mà nàng không thể đến gần, cũng vĩnh viễn không thể gạt bỏ.
Cho dù nàng có yêu Thượng Quan Hoành Nghiệp, nhưng sau lưng vẫn luôn có bóng hình của hắn, giống như thời thơ ấu ở trong cung.
Cho đến…
Ngày hôm đó, nàng chết ở dưới chân thành Kinh đô, còn hắn thì cưỡi ngựa phi nước đại tới, giết chết những kẻ đã hãm hại nàng, dùng máu tươi và tính mạng của mình để tế sống nàng.
Cái gai mà hắn giấu trong lòng nàng, được máu và sinh mạng của hắn tưới tắm, từ đó bắt đầu bén rễ nảy mầm, rồi…
Mọc ra cành lá, dây leo, từng chút từng chút quấn chặt hơi thở và dung nhan của hắn vào trong huyết mạch của nàng.
Chỉ cần khẽ động, trái tim lập tức đau đớn như bị xé rách…
Nàng thản nhiên nhếch mép, chậm rãi đưa tay lên ngực.
Nàng chưa từng nói cho hắn biết, thật ra hắn đã in dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời nàng sớm hơn cả Thượng Quan Hoành Nghiệp, cả nỗi đau lẫn tình yêu.
Số phận này, thật thú vị.
Đêm Thanh Vân điện bốc cháy, khúc ca mà hắn hát… thật hay.
Nghe đồn số phận nhiều gai nhọn đâm thủng cổ họng…
Thì đời người sẽ như cánh hoa bị nghiền nát thành bụi trần.

Ads
';
Advertisement