“Buổi chiều bản vương lại đến.” Thượng Quan Diễm Kiều khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tiểu Tề Tử lưu luyến nhìn vào trong sân, Xuân Hòa tỷ tỷ thường nghỉ ngơi ở đây, trưa nay không thể cùng dùng bữa cũng tỷ ấy rồi.
“Còn không mau đi!” Thượng Quan Diễm Kiều lạnh lùng nói.
Tiểu Tề Tử ủy khuất cúi đầu: “Dạ!”
Gần đây tâm tình Vương gia rất tệ, nhưng trước mặt tiểu nương nương lại là một bộ dáng bình tĩnh khác thường.
Cảnh Minh nhìn mà gãi đầu, thật kỳ lạ, đại tiểu thư sao lại không muốn gặp phu quân của mình chứ?
Tuy rằng Tiểu Kinh Nam Vương phái sứ giả đến, nhưng vừa nãy đã rời đi rồi mà.
Nàng ấy và Trần Ninh đều ở trong một quân doanh, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp nhau, gần đây “xa nhau một chút tình cảm càng thêm nồng” có thời gian rảnh rỗi là lại gặp nhau, kể ra cãi nhau chút cũng vui vẻ.
Diễm Vương điện hạ không giống bọn họ, không ở lại đây được bao lâu…
Nhận được tin Cảnh Minh truyền đến, nói rằng đã đuổi Diễm Vương điện hạ đi rồi, lúc này Minh Lan Nhược đang một mình dùng bữa trưa.
Nàng gật đầu, lười biếng uống một ngụm canh: “Ừm, buổi chiều trong viện chỉ để lại hai người là được rồi, những người khác đều ra ngoài tuần tra.”
Mặc dù Cảnh Minh không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng chỉ cần tuân theo lời đại tiểu thư là được.
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Người đầu tiên đến là Tiêu Lan Ninh.
Nàng ta được dẫn vào một gian thư phòng dựa vào vườn hoa.
Minh Lan Nhược đang xem bản đồ hành quân.
Tiêu Lan Ninh nhìn Minh Lan Nhược đang chắp tay sau lưng, vẫn là dáng vẻ của một nam nhân y phục màu đen, nhưng lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.
Nữ tử trước mắt có dung mạo thanh lệ, đôi mày thanh tú ẩn chứa vẻ sắc bén, lạnh lùng mà thâm trầm.
Nhìn qua là biết bậc đế vương có khí thế bất phàm.
Nàng ta có chút bất an đi vào: “Tham kiến Minh chủ quân.”
Dù sao lần trước Minh Lan Nhược đã dễ dàng hủy hoại toàn bộ hy vọng kế thừa quân đoàn Xích Huyết của tỷ đệ bọn họ.
Không, phải nói là, sau này nàng ta suy nghĩ rất lâu, phát hiện Minh Lan Nhược không chỉ đơn thuần là hủy hoại hy vọng của tỷ đệ bọn họ.
Mà là dùng cách thức giết gà dọa khỉ, cơ bản đã bóp chết khả năng kế thừa Xích Huyết của bất kỳ huyết mạch nào của Tiêu gia, bao gồm cả nàng ta và đệ đệ.
Thủ đoạn tâm cơ như vậy, khiến nàng ta không khỏi dè dặt.
Minh Lan Nhược không nhìn nàng ta, chỉ nhìn bản đồ hành quân, thản nhiên nói: “Đến rồi thì ngồi đi.”
Sau khi nàng dặn dò, Tiêu Lan Ninh lập tức được nữ thủ vệ dẫn đến ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn.
Tiêu Lan Ninh khẽ liếc mắt, lặng lẽ đánh giá Minh Lan Nhược, bỗng nhiên tâm tình lại bình tĩnh trở lại.
Cho dù là nữ nhân ấy thoạt nhìn lợi hại như vậy, không phải cũng đã bị nàng ta cướp mất nam nhân rồi hay sao?
Cho dù là Lữ Hậu, Võ Tắc Thiên thì đã sao, cũng không giữ nổi nam nhân của mình.
Nghĩ như vậy, nàng ta khẽ mím môi, thần sắc tự nhiên thậm chí còn mang theo chút ác ý ranh mãnh liếc nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược ra hiệu cho Cảnh Minh cất bản đồ hành quân, sau đó nhìn về phía nàng ta, Tiêu Lan Ninh lúc này mới hơi cúi đầu, ra vẻ cung kính:
“Minh chủ quân… Nghe nói người đến là để hỏi thăm thương thế của Lan Đường?”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Bản quân nghe nói thương thế của Tiêu Lan Đường đã tốt hơn rất nhiều.”
Tiêu Lan Ninh trong lòng hẫng một nhịp, tuy rằng nàng ta đã nghe nữ thủ vệ đến truyền tin cho nàng ta biết, Minh Lan Nhược định để bọn họ rời đi.
Nhưng hiện tại nàng ta vẫn cảm thấy nghẹt thở.
“Nhưng mà thân thể Lan Đường vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không biết có thể để cho đệ ấy khỏe hẳn rồi hãy đi được không, từ Trung Nguyên đến Lĩnh Nam thật sự rất xa!”
Tiêu Lan Ninh như có chút sốt ruột, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng cầu xin.
Nàng ta tuyệt đối không thể đi lúc này, nếu đi bây giờ, vậy kế hoạch của nàng ta làm sao tiếp tục được đây?
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng đáng thương của nàng ta, khẽ nhếch môi: “Thế nào, ngươi rất muốn ở lại Xích Huyết sao?”
“Không… Không phải…” Tiêu Lan Ninh theo bản năng muốn làm ra vẻ sợ hãi Minh Lan Nhược, để nàng không coi mình là mối đe dọa.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng khó lường của Minh Lan Nhược, nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, người trước mặt mình là nữ nhân.
Là nữ nhân nắm giữ quyền lực tối cao, tâm tư khó dò.
Nàng ta không thể dùng chiêu trò quyến rũ nam nhân để đối phó với Minh Lan Nhược.
Tiêu Lan Ninh lập tức thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Minh Lan Nhược: “Ta tuyệt đối không có ý định tranh giành quyền kế thừa Xích Huyết với chủ quân!”
Nàng ta phải thể hiện rõ ràng tâm tư của mình cho Minh Lan Nhược biết.
“Người cũng biết, đệ đệ ta chắc chắn không thể tranh giành vị trí này với người, còn ta không biết đánh giặc, cũng không có kinh nghiệm và năng lực trị quốc.”
Minh Lan Nhược nhìn Tiêu Lan Ninh nói chuyện, ánh mắt nàng khẽ nheo lại, chậm rãi cười nói: “Tiêu Lan Ninh, ngươi thông minh hơn nhiều so với đệ đệ của ngươi.”
Có thể ngay lập tức nắm bắt được cảm xúc của người khác để thay đổi sách lược đối phó với những người khác nhau, đây là một loại bản lĩnh lợi hại.
Trước kia, bởi vì muốn dựa vào Tiêu Lan Đường, không cần tự mình ra mặt, cho nên mới che giấu tài năng này sao?
Tiêu Lan Ninh nhìn xuống, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Không dám! Nếu thông minh, ta đã ngăn cản Lan Đường đối đầu với người.”
Ít nhất cũng phải để Tiêu Lan Đường kín đáo, cúi đầu khom lưng làm người, sau đó mới tính đến chuyện phản công!
Chứ không phải vừa đến đã bị người ta dẫm đạp đến mức không còn cơ hội giành lấy quyền kế thừa!
Còn phải để nàng ta ra mặt…
“Cho nên, cầu xin người, cho chúng ta thêm chút thời gian.” Nàng ta bày ra tư thế thấp hèn, thành khẩn cầu xin.
Minh Lan Nhược khẽ nhếch môi, không trả lời mà nhìn về phía cửa.
Một bóng người cao ráo tao nhã dưới sự dẫn dắt của Cảnh Minh bước vào.
Ánh mắt Thượng Quan Diễm Kiều lạnh nhạt lướt qua Tiêu Lan Ninh, sau đó nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Vì có người ở đây, vậy ta đến hậu đường chờ nàng.”
Nói xong, hắn liền xoay người định đi về phía hậu đường.
Minh Lan Nhược lại gọi hắn lại, mỉm cười nói: “Thương Kiều, chờ một chút, ta còn chưa giới thiệu cho chàng, đây chính là vị biểu tỷ mà ta đã từng nhắc đến với chàng.”
Tuy rằng sắc mặt Tiêu Lan Ninh như thường, nhưng trong lòng đột nhiên thắt lại, đã hai ngày nàng ta không gặp hắn, Kháng Túc nói điện hạ sẽ không gặp lại nàng ta nữa.
Thượng Quan Diễm Kiều chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ừm.”
Sau đó, hắn ung dung xoay người đi về phía hậu đường, không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Lan Ninh thêm một cái nào nữa.
Minh Lan Nhược nhìn Tiêu Lan Ninh: “Điện hạ từ trước đến nay tính tình lạnh nhạt, ngươi đừng để bụng.”
Tiêu Lan Ninh nắm chặt khăn tay trong tay áo, âm thầm hừ lạnh, nàng ta đã nghe nhiều cái giọng điệu của chính thất này rồi, Minh Lan Nhược trong chuyện nam nữ quả nhiên không bằng nàng ta.
Nàng ta cung kính đứng dậy: “Không dám.”
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng thản nhiên, không chút sơ hở của nàng ta, cũng mỉm cười: “Ngươi cứ chờ ở trong viện một lát, sẽ có người mang thuốc men, còn có bút mực giấy nghiên đến cho ngươi.”
Tiêu Lan Ninh ngẩn người: “Bút mực giấy nghiên?”
“Nghe nói gần đây mỗi ngày ngươi đều hầu hạ Tống quân sư đọc sách, những thứ này chắc chắn không thể thiếu.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói, đứng dậy đi về phía hậu đường.
Tiêu Lan Ninh siết chặt khăn tay, nhìn bóng lưng nàng cung kính nói: “Đa tạ chủ quân.”
Bản thân nàng ta không ngờ Minh Lan Nhược sẽ biết chuyện mình đi hầu hạ Tống Đường đọc sách, nhưng nàng ban thưởng những thứ này cho mình là có ý gì?
Nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã có nữ thủ vệ đi vào, dẫn nàng ta ra khỏi thư phòng, đưa đến trong viện.
“Ngươi cứ chờ ở đây, đừng đi lung tung, hôm nay mọi người đều bận rộn, ta đi lấy đồ chủ quân ban thưởng cho ngươi cần có chút thời gian.” Nữ thủ vệ lạnh lùng nói.
Tiêu Lan Ninh ngược lại khách khí đáp lễ: “Làm phiền rồi.”
Nữ thủ vệ vừa đi, ánh mắt nàng ta phức tạp nhìn tiểu viện vắng vẻ, tìm một chiếc bàn đá bên cạnh ngồi xuống.
Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, nàng ta ngẩng đầu lên đã phát hiện ra bên cạnh bàn đá này có một khe hở giữa những bông hoa và cây cối um tùm, có thể nhìn thấy bên trong cửa sổ hậu đường không xa…
Một bóng người cao ráo đang đứng bên trong, chính là Thượng Quan Diễm Kiều, mà nữ tử đứng bên cạnh hắn chính là Minh Lan Nhược.
Ở vị trí này, người bên trong cửa sổ không nhìn thấy người bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ rậm rạp, mà nàng ta lại có thể nhìn trộm bên trong.
Tiêu Lan Ninh giật mình, khẽ thở nhẹ, lặng lẽ tiến đến sau đám hoa cỏ rậm rạp nhìn về phía hậu đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất