Thượng Quan Diễm Kiều khẽ nhếch môi, mỉm cười không nói gì.
Nhưng Tiêu Lan Ninh đã hiểu, cây trâm này là dành cho Minh Lan Nhược.
Nàng ta nhìn xuống lộ ra vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa cô đơn: “Nữ nhân ấy được phu quân nhớ nhung và yêu thương, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Dưới ánh đèn cầy, nàng ta vừa se chỉ vừa lẩm bẩm một mình: “Biểu muội thật may mắn, có xuất thân tốt, đâu khổ như ta, từ nhỏ chỉ mong muốn được như ngày hôm nay, dưới ánh nến có phu quân ngồi bên cạnh đọc sách, ta ở bên vá xiêm y cho chàng.”
Miêu tả cảnh tượng êm đềm hạnh phúc như hiện tại, trong khung cảnh ấy, nàng ta như thể là thê tử của hắn.
Có thể khiến tâm tình nam nhân trở nên dịu dàng, cho dù đối phương đã có thê tử.
Mỹ nhân bày ra sự yếu đuối vừa đủ, bọn họ chỉ biết hưởng thụ.
“Nhưng mà giờ nghĩ lại, e là không thể nào được, ta không có cái mệnh được làm thê tử, vậy thì đành phải nhìn về phía trước.” Nàng ta cười nhạo chính mình, dung mạo dịu dàng lại thê lương.
Thượng Quan Diễm Kiều cúi đầu, mân mê cây trâm ngọc trong tay đầy ẩn ý: “Số mệnh ư… Xem ra, Tiêu cô nương không phải người cam chịu số phận?”
Tiêu Lan Ninh vốn muốn thể hiện hình ảnh một mỹ nhân có gia cảnh thê lương, số phận long đong, tuy bi thương nhưng không oán trách số phận.
Theo kinh nghiệm của nàng ta, nam nhân rất thích nữ nhân như vậy, đặc biệt là nam nhân có địa vị.
Nhưng Thượng Quan Diễm Kiều đột nhiên nói câu này khiến nàng ta sững sờ.
Nàng ta nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, hắn rủ hàng mi dài như cánh quạt, cho nên không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, nhưng…
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng lại mang theo chút mê hoặc kỳ lạ.
Tiêu Lan Ninh hoàn toàn không đoán được nam nhân trước mắt đang nghĩ gì, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhanh chóng phán đoán trong đầu…
Hắn đang ám chỉ nàng ta không nên cam chịu… số phận không có phu quân?
Tại sao? Bởi vì hắn nguyện ý làm phu quân của nàng ta?
Trong lòng Tiêu Lan Ninh bỗng chấn động, trái tim vui mừng đập nhanh hơn một nhịp.
Nàng ta vội cúi xuống nhìn đồ thêu trong tay, để bản thân bình tĩnh lại.
Không, hắn nói quá mơ hồ, nàng phải thử thăm dò thêm.
“Không cam chịu thì có thể làm gì, tình cảnh hiện tại của ta khiến ta không thể không cam chịu, trước kia còn nghĩ nuôi nấng đệ đệ trưởng thành để nó có tiền đồ, nhưng bây giờ có thể bình an sống sót đã là tốt lắm rồi.”
Tiêu Lan Ninh khẽ thở dài: “Sáng soi gương chỉ lo sợ tóc mai đổi thay, đêm ngâm thơ chỉ cảm thấy ánh trăng lạnh lẽo, cả đời long đong, nếu có người che chở đôi chút, có lẽ, có thể sống an nhàn hơn một chút.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta rồi thản nhiên nói: “Trên đời này có mấy ai sống được thoải mái, cho dù là tân đế hay như bản vương, đều sống trong dày vò của chính mình.”
Đây gần như là câu nói dài nhất của Thượng Quan Diễm Kiều trong đêm nay, nhưng lại giống như dòng nước sâu chảy xiết mang ý nghĩa khó hiểu.
Tiêu Lan Ninh ngẩn ngơ, vốn dĩ nàng ta muốn dẫn dắt hắn nói ra việc hắn sẽ che chở cho mình.
Nhưng Diễm Vương điện hạ đột nhiên nói lời tâm sự như vậy, có lẽ đã bộc lộ một chút tâm tư.
Trong lòng nàng ta có chút vui cười.
Một nam nhân nguyện ý tâm sự với nữ nhân vào đêm khuya, thì ít nhiều gì cũng đã nếm trải qua hương vị của việc có người đẹp bầu bạn, tâm sự đêm khuya.
“Điện hạ cũng có chuyện phiền lòng ngoài chiến sự sao, Lan Ninh tuy không thể chia sẻ gánh nặng cho ngài, nhưng cũng nguyện ý lắng nghe ngài nói.”
Tiêu Lan Ninh vừa thêu tay áo cho hắn, vừa nhỏ giọng dịu dàng nói.
Xem ra, Minh Lan Nhược cũng không thể an ủi được tâm sự của Diễm Vương điện hạ, nếu không hắn sẽ không thổ lộ tâm sự với nàng ta.
Thần sắc của Diễm Vương rõ ràng ẩn chứa một chút chán ghét và áp lực, nàng ta chắc chắn không nhìn nhầm chút cảm xúc chân thật này.
Nhưng Thượng Quan Diễm Kiều chỉ bình tĩnh cười, nhìn nàng ta: “Nói ra chỉ sợ ngươi cũng sẽ cảm thấy bản vương rất đáng sợ và không muốn gặp lại bản vương nữa.”
Hắn không bộc lộ quá nhiều biểu cảm khi nói những lời này.
Nhưng Tiêu Lan Ninh lại mềm lòng, cơ thể dần nóng lên…
Chủ ngữ trong câu nói vừa rồi của hắn là nàng ta, hắn lo lắng nàng ta sợ hắn, còn lo lắng nàng ta sẽ không gặp hắn nữa sao?
“Đương nhiên sẽ không, bất kể điện hạ đã làm gì thì trong lòng ta, điện hạ mãi mãi là điện hạ tốt nhất, dịu dàng nhất!” Tiêu Lan Ninh dịu dàng nói.
Nhưng, bất kể Tiêu Lan Ninh dịu dàng dụ dỗ thế nào, hắn đều mang vẻ mặt hờ hững, không nói thêm lời nào, chỉ chống tay lên thái dương nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là nàng ta cảm thấy nhìn nam nhân tuấn mỹ cao lãnh lại cường đại trước mặt thật phức tạp và kín đáo.
Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, nhưng không biết tại sao bây giờ nàng ta muốn đi vào nội tâm của nam nhân này đến vậy.
Muốn đến gần và hiểu rõ hắn!
Tiêu Lan Ninh thật sự không còn cách nào khác, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng ta chỉ có thể ngoan ngoãn kiềm chế tiếp tục thêu y phục.
Nhưng nhìn hắn ở ngay bên cạnh mình, trong căn phòng nhỏ chỉ có hắn và nàng, trong không khí đều là hơi thở u ám và mê hoặc của hắn.
Khiến trái tim nàng ta không tự chủ được mà rối loạn, bất giác nhìn về phía đôi lông mày lạnh lùng tinh xảo của hắn.
Hắn không phải là nam nhân đầu tiên cùng nàng ta thắp nến trò chuyện, bầu bạn.
Nàng ta chưa từng để nam nhân thực sự chiếm hữu mình, cùng lắm cũng chỉ là cho chút ngon ngọt.
Nhưng nếu là nam nhân bên cạnh nàng ta lúc này… Có lẽ nàng ta có thể tiếp nhận việc tiến thêm một bước…
Tiêu Lan Ninh nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng rối bời.
Nàng ta là con mồi ngon nhất trong mắt rất nhiều nam nhân, nhưng cuối cùng những thợ săn đều dâng hiến hết điều tốt cho “con mồi” này.
Nhưng nam nhân trước mặt lại khiến nàng rối loạn, chỉ cảm thấy hắn giống như yêu tinh đứng trong màn đêm sâu thẳm, khiến nàng không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của hắn nhưng lại muốn từng bước từng bước đến gần.
Trong tâm trạng hỗn loạn phức tạp, một khắc đồng hồ nữa lại qua, cuối cùng nàng ta cũng vá xong tay xiêm y.
“Điện hạ, xong rồi…” Tiêu Lan Ninh nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Diễm Kiều lúc này mới mở mắt liếc nhìn tay áo của mình, nơi đó là một chùm lá trúc nhỏ được thêu cực kỳ tinh xảo.
Dưới ánh sáng le lói, trên y bào màu trúc trông rất đẹp mắt.
“Tay nghề của Lan Ninh cô nương rất tốt.” Hắn tùy ý đứng dậy, đôi mắt u ám nhìn nàng ta: “Đáng tiếc…”
Nói xong, hắn thản nhiên đi ra cửa.
Tiêu Lan Ninh sững người một lúc, đáng tiếc?
Đáng tiếc cái gì?
Hắn muốn nói gì?
Nàng ta đột nhiên đứng dậy, loạng choạng đuổi theo: “Điện hạ, xin dừng bước.”
Hắn lại không có ý định dừng bước.
Trong lòng Tiêu Lan Ninh hoảng hốt, không biết tại sao lại cảm thấy nếu hắn đi rồi sẽ không quay đầu lại nữa.
Nàng ta vội vàng kéo lấy tay áo của hắn: “Điện hạ!”
Thượng Quan Diễm Kiều dừng bước, quay đầu lại lặng yên nhìn nàng ta: “Còn chuyện gì sao?”
Tiêu Lan Ninh nhìn đôi mắt u ám đen nhánh của hắn, đột nhiên quỳ xuống cắn môi nói: “Ta biết… Ta không nên nói những lời này, nhưng… Ta si mê điện hạ!”
Nàng như thể lấy hết can đảm để nói ra, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt lệ trong suốt rơi xuống: “Ta biết mình không biết liêm sỉ, càng không có tư cách nói những lời này… Nhưng tiếc là Lan Ninh tự ý vượt quá giới hạn!”
Nàng ta có chút kích động, nhưng không biết là do diễn xuất, hay là thật lòng, hoặc có lẽ là cả hai.
Nhưng đối mặt với mỹ nhân nhỏ bé yêu thích mình, có mấy nam nhân có thể nhẫn tâm phất tay áo bỏ đi?
Quả nhiên, Thượng Quan Diễm Kiều không rời đi, nhưng hắn nhìn Tiêu Lan Ninh hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh: “Ngươi thích bản vương sao? Tiêu Lan Ninh, chẳng phải ngươi đến để lấy mạng bản vương sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất