Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nheo đôi mắt thanh tú, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Tề Tử không phải là người sẽ dối gạt nàng, nhất là về những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Trừ khi đó là mệnh lệnh của chủ nhân hắn ta…
Minh Lan Nhược tựa đầu lên tay, thong thả bỏ miếng bánh vân phiến vào miệng.
Hương vị ngọt ngào, mềm mịn pha lẫn chút hương cam lan tỏa trong khoang miệng.
Nàng vốn dĩ thích ăn các loại bánh từ gạo nếp, có vẻ như có ai đó cũng có khẩu vị tương tự.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Xuân Hòa thắc mắc khi thấy Minh Lan Nhược có vẻ đăm chiêu.
Minh Lan Nhược cười lười biếng, đôi mắt cong lên: “Không có gì, chỉ là cảm giác như có con chuột nào đó định ăn trộm bánh ngon của ta thôi.”
“Chuột? Tiểu thư muốn nói gì sao?” Xuân Hòa vốn nhạy bén, lập tức nhận ra trong lời của Minh Lan Nhược có ẩn ý.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ lên tay Xuân Hòa: “Xuân Hòa ngoan, bụng ngươi to rồi, đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh này. Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Xuân Hòa nhíu mày: “Tiểu thư…”
Nàng ấy hiểu rằng tiểu thư của mình không bao giờ nói chuyện bâng quơ. Chắc chắn tiểu thư đã phát hiện điều gì đó không đúng.
Chẳng lẽ trong phủ đã có gián điệp của địch trà trộn vào, hay có chuyện gì khác?
“Đây là địa bàn của ta, ‘chuột’ đã lộ đuôi rồi, cũng chẳng chạy xa được đâu.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Xuân Hòa thấy Minh Lan Nhược không muốn nàng nhúng tay vào, đành ngậm ngùi lui bước.
Đến chiều tối, Minh Lan Nhược yêu cầu Xuân Hòa về nghỉ ngơi, không cần ở lại. Nàng ấy cũng đành bụng bầu lớn mà bước ra khỏi phòng Minh Lan Nhược.
Xuân Hòa bước ra sân, ra hiệu cho các nữ binh canh gác.
Nàng ấy cúi đầu thì thầm dặn dò hai người trong số họ vài việc. Họ lập tức gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Xuân Hòa chống lưng, nét mặt lạnh lùng.
Mặc dù tiểu thư bảo nàng ấy không cần lo lắng, nhưng với trách nhiệm quản lý phủ của chủ quân, nàng ấy không thể làm ngơ. Nàng ấy phải chắc chắn rằng mọi thứ đều được giám sát chặt chẽ.

Trong đêm khuya
Tiêu Lan Ninh đã ngồi đợi trong phòng từ lâu. Nàng ta cẩn thận hái một bó hoa mai và đặt trong trà thất, chuẩn bị đầy đủ ấm trà và bộ dụng cụ.
Khi còn ở Dương Châu, nàng ta nổi tiếng với đôi tay khéo léo pha trà, khiến khách thưởng trà đều khen ngợi.
Nàng ta cũng kiên nhẫn thay một bộ váy trắng trông giản dị nhưng thanh lịch, búi tóc lỏng lẻo với hai chiếc trâm bạc đơn giản và một nhánh hoa mai bên tóc.
Những nhánh mai thanh nhã, tỏa hương thơm dịu, càng làm tăng vẻ thanh tao của nàng ta.
Tiêu Lan Ninh nhìn vào gương, chấm chút son đỏ lên đôi môi mỏng, khéo léo làm cho đôi môi trở nên đầy đặn và gợi cảm hơn.
Minh Lan Nhược có đôi môi đầy đặn, nàng ta đã từng nghe như vậy.
Dù chưa bao giờ gặp Minh Lan Nhược trước đây, Tiêu Lan Ninh biết rằng, một nữ nhân lạnh lùng, thích mặc nam trang như nàng ta, ở kinh thành chắc hẳn sẽ không ưa chuộng những kiểu váy áo phức tạp.
Tiêu Lan Ninh chăm chú nhìn vào gương, mỉm cười mãn nguyện.
Nàng ta rất giỏi đoán định, việc suy đoán diện mạo trước đây của Minh Lan Nhược không khó với nàng ta.
Nhưng không thể bắt chước quá lộ liễu, chỉ cần hơi giống là đủ. Nếu quá giống, Diễm Vương sẽ nghi ngờ, điều này không có lợi.
Nam nhân thường khoan dung và dịu dàng hơn với những nữ nhân vô tình giống với thee tử mình, nhưng sẽ cảnh giác với những kẻ cố tình bắt chước.
Chỉ là…
Tiêu Lan Ninh chuẩn bị suốt cả buổi tối, chờ đợi cho đến nửa đêm nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện.
Nàng ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến, ngồi cũng không vững, lòng đầy lo lắng và bực bội.
“Chết tiệt… Hắn lại lỡ hẹn? Hắn dám thất hứa?!” Tiêu Lan Ninh cắn môi, siết chặt khăn tay trong tay, nét mặt đầy vẻ căng thẳng và bực dọc.
Nếu Diễm Vương không đến, có nghĩa là hắn thực sự không quan tâm đến nàng ta. Vậy nàng ta phải làm gì đây?
Nhưng nàng ta vẫn chưa muốn dùng đến con át chủ bài của mình…
Khi nàng ta đang lo lắng thì đột nhiên tấm rèm khẽ lay động, một bóng người cao lớn không biết đã đứng sau rèm từ lúc nào.
Tiêu Lan Ninh cứng người lại, trong lòng lo lắng liệu những lời mình vừa thốt ra có bị hắn nghe thấy không.
“Tiêu tiểu thư, sao lại muốn gặp bổn vương?” Thượng Quan Diễm Kiều hôm nay vấn tóc cao, cài một dải khăn đen trên trán. Mái tóc dài được búi gọn trên đỉnh đầu, hắn khoác một bộ áo bào màu xanh nhạt, tay áo rộng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng trông như một công tử nhà quyền quý nhưng lại đầy vẻ cao ngạo.
Tiêu Lan Ninh tinh ý nhận ra, trên tóc hắn vẫn còn chút hơi nước sau khi tắm, đôi mắt sâu thẳm của hắn mang chút vẻ uể oải, rõ ràng là sau chuyện phong tình nào đó—
Hắn chắc chắn vừa từ phòng của Minh Lan Nhược đi ra!
Vậy… hắn vì đã vui vẻ với Minh Lan Nhược mà trễ hẹn với nàng ta?
Trong lòng Tiêu Lan Ninh như có một vết thương nhỏ, nàng ta biết mình không có tư cách ghen tuông, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không sao dứt được!!
Không một nam nhân nào có thể thờ ơ với nàng ta như vậy!
Ngay lập tức, nàng ta thay đổi thái độ, đôi mắt khẽ mở to, lùi lại một bước, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi.
Tiêu Lan Ninh đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “A… Điện hạ, ngài đã đến. Vừa rồi ta lỡ nói vài lời không hay… ngài… không nghe thấy chứ?”
Khi đối diện với những người như Tống Đường, nàng ta sẽ tỏ ra như một nữ nhân trinh tiết đang âm thầm yêu mến để nhận được sự tôn trọng và thương yêu.
Nhưng với Diễm Vương, một người quyền cao chức trọng, chắc chắn đã thấy đủ kiểu nữ nhân thì việc tỏ ra thú vị có lẽ sẽ tốt hơn.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Tiêu tiểu thư, trời đã khuya, nếu có chuyện thì nói đi.”
Tiêu Lan Ninh có chút thất vọng khi hắn không đáp lại trò đùa của nàng ta. Tuy nhiên, hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu hay tức giận, giọng nói vẫn ôn hòa.
Nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, có thể vào trong ngồi một lát không?”
Thượng Quan Diễm Kiều im lặng một lúc rồi bước vào, ngồi xuống một cách duyên dáng.
Tiêu Lan Ninh để ý thấy hắn đang cầm một chiếc hộp bên tay.
Đó là gì nhỉ? Liệu có phải là quà cho nàng ta không?
Nhớ lại những món điểm tâm hôm nay, tâm trạng nàng ta bỗng nhiên phấn chấn hơn.
Nàng ta đột ngột quỳ xuống trước Thượng Quan Diễm Kiều, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn điện hạ đã ban thuốc, vết thương của đệ đệ ta đã lành rất nhanh, và còn cảm ơn ngài vì những món điểm tâm đã gửi đến.”
Tiêu Lan Ninh dường như hơi xấu hổ, nàng ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi thơm tinh xảo, hai tay nâng lên, giọng ngọt ngào:
“Ta biết món quà này chẳng đáng giá, nhưng đây là tất cả những gì ta có thể làm để cảm ơn ân tình của ngài.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhận lấy chiếc túi thơm, cẩn thận xem xét, chậm rãi nói: “Thêu tay thật khéo.”
Tiêu Lan Ninh ngẩn ra, nàng ta còn nghĩ rằng hắn sẽ từ chối ngay lập tức!
Với tính cách kiêu ngạo và lạnh lùng của hắn, suốt mấy ngày nay không đến gặp nàng ta, thậm chí không hề nhắc đến nàng ta, làm nàng ta đã nghĩ hắn chẳng hề để tâm đến mình.
Ở bất cứ nơi đâu, khi một nam nhân nhận túi thơm từ tay một nữ nhân, điều này thường mang nhiều ẩn ý, quan trọng nhất là—hắn đã có ý với nàng ta.
Ha, nam nhân…
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thương Kiều đặt chiếc túi thơm xuống bàn, mỉm cười nhẹ: “Nhưng thứ này bản vương không thể nhận, không phù hợp. Ngươi đứng lên đi.”
Trong chốc lát, lòng Tiêu Lan Ninh như lạnh băng, niềm vui sướng và đắc ý trong lòng nàng ta ngay lập tức sụp đổ.
Nàng ta ngẩng đầu lên, một giọt lệ trong veo lăn tròn nơi khóe mắt, khiến nàng ta trông như đang tự ti, gượng gạo cố đứng lên.
“Điện hạ… thật sự không để tâm đến món đồ này, nhưng ta bị giam cầm tại đây… không còn cách nào khác…”
Vừa nói, nàng ta vừa định đứng dậy nhưng vô tình giẫm phải tà váy, cả người lảo đảo ngã nhào về phía Thương Kiều: “A…”
Ánh mắt Thương Kiều thoáng lạnh, thân hình khẽ động, theo phản xạ định né tránh bóng dáng mảnh mai ngã về phía mình.
Nhưng giây tiếp theo, hắn dừng lại, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng ta, động tác dứt khoát, điềm tĩnh: “Cẩn thận.”
Tiêu Lan Ninh vốn tưởng sẽ ngã vào vòng tay hắn, thân thể tiếp xúc gần gũi, hơi thở hòa quyện, mối quan hệ sẽ lập tức trở nên thân mật hơn, tạo nên bầu không khí đầy ám muội.
Nhưng không, Thương Kiều chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay nàng ta, nhanh chóng đỡ nàng ta dậy mà không để có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.
“Ta… ta… thật có lỗi, điện hạ!” Nàng ta cắn môi, trông vô cùng lo lắng, bất an, cố gắng đứng thẳng lại.
Không ngờ—“Rẹt!”—chiếc vòng tay của nàng ta bất ngờ mắc vào ống tay áo của Thương Kiều, kéo rách một lỗ nhỏ.

Ads
';
Advertisement