Minh Lan Nhược - FULL

Nữ nhân mặc một bộ cung trang màu nhạt, cây trâm trên đầu tinh xảo nhưng không quá rực rỡ, dáng hình mảnh mai cao ráo, toát lên vẻ thanh thoát lạnh lùng…
Thoạt nhìn, nàng ta thực sự có chút giống với Minh Lan Nhược mà Thượng Quan Diễm Kiều từng nhớ, khi nàng vừa được thả ra.
Ánh mắt của Thượng Quan Diễm Kiều thoáng qua nét suy tư.
Nhưng đột nhiên, nữ nhân bước hụt, mắt cá chân như bị trẹo, ngã phịch xuống đất.
Dù bị ngã, nhưng tư thế của nàng ta vẫn tao nhã, mang theo vẻ đáng thương yếu đuối.
“Á!” Nàng ta rên khẽ, giỏ thuốc trong tay rơi xuống đất, những thứ bên trong vương vãi dưới chân Thượng Quan Diễm Kiều.
Có vẻ như nàng ta hơi hoảng hốt, vội vã kéo váy lên và cúi xuống nhặt những cây thuốc.
Hắn nhìn nàng ta một cái, tùy tiện nhặt lên một nhánh thuốc.
“Đa tạ ngài, đó là của tôi.” Nàng ta có chút lo lắng, ngước đôi mắt đầy bất an lên nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như thể mang theo chút mời gọi.
Thượng Quan Diễm Kiều đưa nhành thuốc trả lại cho nàng ta, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng ta, lạnh nhạt hỏi: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi, không giống người của quân đoàn Xích Huyết?”
Nữ nhân dường như giật mình, cả người run rẩy, ngước mắt lên nhìn hắn: “Ta… ta…”
Đột nhiên, nàng ta quỳ sụp xuống trước mặt hắn, đôi mắt long lanh nước, trông vô cùng sợ hãi: “Điện hạ, xin ngài đừng nói với ai rằng ta đã đến đây.”
Từ góc độ này, nàng ta ngước lên với đôi mắt đen đầy nước mắt, trông hốt hoảng như một chú nai con tội nghiệp.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta, mắt nheo lại một chút: “Ngươi biết ta là ai, vậy ngươi là ai?”
Nước mắt nàng ta ngay lập tức lăn dài trên má, càng thêm vẻ hoảng loạn: “Ta… ta chỉ là một kẻ đáng thương tạm thời trú ở đây. Xin ngài đừng nói với Minh chủ quân rằng ta đã đến đây, xin ngài tha mạng.”
Thượng Quan Diễm Kiều dường như bị vẻ đáng thương của nàng ta làm động lòng, hắn nhìn xuống từ trên cao: “Ngươi tại sao lại sợ Lan Nhược đến vậy? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nàng ta ngước mắt lên, định nói nhưng rồi lại ngừng lại, trong mắt đầy nước, nhẹ giọng nói: “Ta…ta là nhánh thứ hai nhà họ Tiêu, Tiêu Lan Ninh. Thực ra là do đệ đệ ta bị thương nặng, thuốc thang không đủ nên ta mới lén đến đây hái thuốc. Ta sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa.”
Nghe đến đây, nam nhân trước mặt chắc chắn sẽ cảm thấy tò mò và thương xót.
Một tiểu thư cao quý nhà họ Tiêu, tại sao lại rơi vào cảnh đáng thương đến mức không thể kiếm nổi thuốc cho đệ đệ?
Quả nhiên, gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Diễm Kiều thoáng hiện lên chút thương cảm và nghi hoặc, hắn khẽ nói: “Ta nhớ rồi, các ngươi chính là cặp huynh muội nhà họ Tiêu đến tìm Lan Nhược cách đây ít lâu. Nhưng nghe nói các ngươi đã buông lời xúc phạm, muốn ép Lan Nhược nhường vị trí…”
“Không… không phải vậy! Chúng ta bị hãm hại, chúng ta bị trúng cổ độc nên mới nói những lời điên rồ đó!” Ai ngờ, nữ nhân trước mặt đột nhiên run rẩy vì tức giận và đau khổ.
Nước mắt chực trào trong mắt nàng, đầy vẻ đau đớn như thể đã chịu phải nỗi oan ức khủng khiếp.
Thượng Quan Diễm Kiều vì phản ứng quá mức của nàng mà sững sờ: “Cái gì? Trúng cổ độc?”
Tiêu Lan Ninh run lên, như thể nhận ra mình lỡ lời, vội đưa tay bịt miệng, đôi mắt ngấn lệ: “Không… là ta nói nhầm, điện hạ xin đừng bận tâm.”
Người ta thường nói, nhìn thấy phản ứng như thế này, ai cũng sẽ nghi ngờ và muốn tiếp tục tra hỏi. Đặc biệt khi chính vương phi của hắn vốn là một yêu nữ tinh thông thuật cổ độc.
“Ngươi nói rõ ràng đi, sao Lan Nhược lại hạ cổ độc lên người thân của mình? Hay ta phải tự đi hỏi nàng?” Gương mặt Thượng Quan Diễm Kiều trở nên lạnh lùng.
Tiêu Lan Ninh cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, giọng run rẩy: “Ta và đệ đệ chỉ muốn đến gặp lại người thân, đoàn tụ gia đình. Minh chủ quân là người thân duy nhất còn sống của chúng ta.”
Nàng ta dừng lại một chút, cúi đầu đau buồn: “Nhưng chúng ta không ngờ rằng, vì đệ đệ ta là nam nhi, một số người trong quân đoàn Xích Huyết cho rằng đệ ấy mới là người thừa kế thật sự của nhà họ Tiêu, điều này đã khiến Minh chủ quân rất tức giận… nên đã hạ cổ độc lên người chúng ta.”
Tiêu Lan Ninh càng nói, nước mắt càng rơi nhiều: “Vì vậy hôm đó đệ đệ ta mới đột nhiên phát cuồng, nói năng lung tung sau khi bị trúng cổ, và bị đánh gần chết. Nếu không phải đệ ấy che chở cho ta, có lẽ ta cũng đã bị đánh chết rồi…”
Nhìn thấy nam nhân trước mặt khẽ nhíu mày, nàng hít một hơi sâu rồi nhẹ giọng nói: “Ta và đệ đệ đâu dám tranh giành vị trí của biểu muội. Nhưng biểu muội đã hiểu lầm chúng ta… Là lỗi của chúng ta, không nên làm nàng ấy phật ý.”
Nói xong, nàng cúi đầu sâu xuống trước Thượng Quan Diễm Kiều: “Điện hạ, ta biết mọi người đều nghĩ rằng chúng ta không biết điều, nhưng ta chỉ muốn được sống, xin ngài… tha cho ta một lần.”
Nước mắt rơi như ngọc trai trên khuôn mặt trắng mịn của nàng, vẻ yếu đuối và đáng thương ấy thật khiến người khác đau lòng.
Nàng ta như một bông hoa trắng mỏng manh, dễ dàng tan vỡ trong gió bão, khiến người ta phải thương xót.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nữ nhân quy củ đang quỳ trước mặt, nàng ta không vượt qua giới hạn, giữ đúng phép tắc, lại càng khiến nàng a trở nên đáng thương hơn.
Một nữ nhân ngoan ngoãn như vậy, mà lại rơi vào tình cảnh này…
Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia khác lạ, nét mặt lộ chút thương cảm. Hắn vươn tay đỡ nàng ta dậy: “Đứng lên đi. Ta hiểu rồi, ta sẽ không nói cho ai biết về việc ngươi đã ở đây.”
Tiêu Lan Ninh khẽ nắm lấy tay hắn, nhưng như một con chim sợ sệt, vội vàng rụt tay lại.
Nàng ta cúi đầu, giọng khẽ run: “Cảm ơn điện hạ, nhưng ta không thể ở đây lâu. Nếu Minh chủ quân nhìn thấy ta nói chuyện với ngài, e rằng ta sẽ không toàn mạng.”
Nói rồi, nàng ta cúi đầu thật sâu: “Đa tạ điện hạ, ngài quả là một người tốt bụng.”
Nàng ta cúi chào rồi nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước, nàng ta lại như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng liếc nhìn Thượng Quan Diễm Kiều trước khi đi.
Thấy nam nhân tuấn mỹ vô song đứng đó, vẫn nhìn nàng ta chằm chằm không rời.
Tiêu Lan Ninh lập tức mặt đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi. Nàng ta cười thẹn thùng với Thượng Quan Diễm Kiều, chân như mềm nhũn, loạng choạng thêm vài bước, rồi nâng váy chạy đi nhẹ nhàng như bướm bay.
Chạy đi thật xa, nàng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của Thượng Quan Diễm Kiều cứ đuổi theo, luôn luôn dõi theo lưng nàng ta.
Ánh mắt ấy “rực cháy” và “tập trung”.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn theo bóng nàng ta khuất dần, hắn cúi đầu, chậm rãi lấy khăn tay lau tay rồi lạnh lùng ra lệnh: “Kháng Túc.”
“Có mặt.” Một bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây.
“Đi điều tra nơi ở của tiểu thư kia.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Tuân lệnh.” Kháng Túc khẽ gật đầu.

Tiêu Lan Ninh nấp sau tường, nghe thấy lời ra lệnh của nam nhân tuấn mỹ, tim nàng ta suýt nhảy khỏi lồng ngực.
Nàng ta khẽ mỉm cười, xoa xoa đôi má nóng bừng, nhìn quanh không thấy ai, vội vã rời khỏi khu viện hẻo lánh phía tây bắc.
Một binh lính nghi hoặc nhìn nàng ta: “Sao đi vệ sinh mà lâu vậy?”
Tiêu Lan Ninh giả vờ ngượng ngùng: “Ta không quen thuộc nơi này, tìm một lúc mới xong. Giờ thì ổn rồi.”
Tên lính tỏ vẻ khó chịu: “Được rồi, đi thôi, Quân sư Tống đang đợi ngươi.”
“Vâng.” Tiêu Lan Ninh cúi đầu đáp một cách dịu dàng, ngoan ngoãn.
Gã lính nhìn dáng vẻ khiêm tốn, e dè của nàng ta, có chút khinh thường nhưng lại yên tâm phần nào. Nữ nhân này khác hẳn Tiêu Lan Đường, nhút nhát, hẳn không dám chạy lung tung.
Sau đó, hắn ta dẫn nàng ta đến viện của Tống Đường.
Tống Đường đang ngồi đọc sách trong viện, thấy thuộc hạ dẫn Tiêu Lan Ninh vào, ông đặt sách xuống, nhìn nàng ta với vẻ thờ ơ: “Ngươi mấy ngày nay cứ đến đây, rốt cuộc là muốn gì?”
Tiêu Lan Ninh vừa nhìn thấy Tống Đường, nước mắt liền lăn dài: “Tống thúc thúc, con… con chỉ muốn hầu hạ người đọc sách thôi, xin đừng đuổi con đi!”

Ads
';
Advertisement