“Bọn họ phu thê đồng sàng dị mộng, mặt hòa tâm bất hòa, ta đây có cơ hội rồi.” Tiêu Lan Ninh hàm tiếu nói.
Tiêu Lan Đường mi tâm nhíu chặt: “Vậy phải tốn bao nhiêu công phu?”
Tiêu Lan Ninh cười khẩy, ánh mắt kiều mị nhìn vào gương: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một nam nhân làm sao có thể cự tuyệt một nữ nhân dịu dàng, xinh đẹp, yếu đuối lại không màng danh lợi, chỉ cầu hắn một đêm hoan ái? Huống chi nữ nhân này thân phận cao quý ngang hàng với chính thê của hắn.”
Nữ nhân thân phận cao thường tính tình bá đạo, nam nhân vẫn là thích những người dịu dàng ngoan ngoãn hơn.
Diễm Vương nhất định đã chịu đủ loại nữ nhân như Minh Lan Nhược rồi, nếu không sao cả năm trời chỉ gặp mặt vài lần?
Nàng ta đường đường là đích nữ Tiêu gia, thân phận ngang hàng với Minh Lan Nhược, mà ai lại không thích một đóa hoa kiều diễm cao quý chứ?
Chờ Diễm Vương điện hạ cùng nàng ta ở chung một thời gian, tự khắc sẽ đem sự dịu dàng xinh đẹp của nàng ta so sánh với sự lạnh lùng cứng rắn của Minh Lan Nhược, cơ hội của nàng ta liền đến!
“Tỷ… có nắm chắc không? Nếu Minh Lan Nhược ra tay với tỷ thì làm sao?!”
Tiêu Lan Đường không phải chưa từng nghe qua những thủ đoạn tàn nhẫn mà chính thê của những gia tộc lớn dùng để đối phó với tình địch của trượng phu.
Tiêu Lan Ninh cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ hận không thể để nàng ta ra tay với ta! Nếu ta và Diễm Vương đã có phu thê chi thực, nàng ta càng ra tay với ta, Diễm Vương sẽ càng chán ghét nàng ta!”
Nam nhân đều sẽ bảo vệ nữ nhân yếu đuối dựa dẫm vào mình.
“Nhưng, việc này rất nguy hiểm, tyt biết Minh Lan Nhược không phải người dễ đối phó, tỷ xem một thân thương tích của ta đây.”
Tiêu Lan Đường dựa vào giường, đáy mắt hiện lên tia hung ác.
“Phú quý hiểm trung cầu, bị đưa đi cũng có thể chết, chi bằng liều một phen. Nếu ta có thể trở thành thiếp thân của Diễm Vương, đệ mới có cơ hội lật ngược tình thế. Cho dù không thành…”
Đáy mắt Tiêu Lan Ninh lóe lên tia hung ác, nàng ta dừng một chút: “Chúng ta còn có lá bài tẩy cuối cùng, không phải sao?!”
Nếu nàng ta thua, cũng tuyệt đối sẽ không để Minh Lan Nhược sống yên ổn!
…
Cảnh Minh tỉnh lại, lúc này đã là buổi chiều.
Nàng khó chịu chống tay ngồi dậy, bản thân rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại ngủ lâu như thế?
Kết quả vừa ngồi dậy, chăn liền trượt xuống, lộ ra phần thân trên trần trụi đầy dấu vết hoan ái.
Cảnh Minh ngẩn người: “…”
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, sau đó phát hiện trên giường có một thanh kiếm không thuộc về mình –
Đó là bội kiếm của Trần Ninh!
Nàng khựng lại một chút, ký ức đêm qua, đứt quãng hiện lên trong đầu.
Cảnh Minh không nhịn được lấy tay che mặt, được rồi, nhớ ra rồi –
Nàng và “tám Trần Ninh” đã đánh nhau một trận.
Cảnh Minh vùi mặt vào chăn, trong đầu hỗn loạn.
Hiện tại nàng sẽ không ngây thơ xem chuyện này là “thảo luận võ nghệ”, càng không xem là “đánh nhau”.
Tối qua… nàng vẫn là không nhịn được, sắc tự đầu thượng nhất bả đao a!
“Tỉnh rồi?” Giọng nói điềm tĩnh của Trần Ninh vang lên từ ngoài cửa, kèm theo một trận gió lạnh.
Cảnh Minh ngẩn người, nhìn thấy hắn bưng thức ăn từ ngoài vào, thuận tay đóng cửa lại.
Nàng khô khốc nói: “A… huynh đệ… huynh đến rồi.”
Vừa dứt lời, nàng liền biết mình nói sai rồi.
Trần Ninh lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái: “Lần sau còn để ta nghe thấy hai chữ này từ miệng nàng, ngày mai đừng hòng xuống giường.”
Cảnh Minh vội vàng vùi mặt vào chăn, chỉ lộ ra hai mắt, có chút mờ mịt nhìn hắn.
Không biết vì sao, hắn nói rất bình thản, nhưng nàng lại có chút sợ hãi.
Nhưng rất nhanh, nàng lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn không phục, cũng không nói gì.
Trần Ninh lười để ý đến nàng, chỉ thản nhiên nói: “Xuống đây, ăn cơm.”
Cảnh Minh nhìn thức ăn trên bàn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, bụng cũng không khách khí mà kêu lên.
Nàng lẩm bẩm: “Huynh… quay đi, ta mặc y phục đã.”
Trần Ninh lại tự mình ngồi xuống, đối diện với nàng, bày bát đũa, thản nhiên bắt đầu ăn cơm –
“Bây giờ đã quá trưa, phòng bếp đã tắt lửa rồi, những thứ này là còn nóng cuối cùng, muốn ăn đồ nóng thì chờ thêm hai canh giờ nữa.”
Cảnh Minh đợi một lúc, thấy hắn thật sự không có ý định chờ mình, ngay cả món chim bồ câu sữa mà nàng thích nhất, hắn cũng đã bắt đầu ăn.
Nàng lập tức sốt ruột, hất chăn nhảy xuống giường: “Này, huynh sao lại ăn một mình như vậy, cũng không chừa cho huynh đệ ta chút nào!”
Vừa dứt lời, nàng liền phát hiện ánh mắt Trần Ninh trở nên nguy hiểm: “Lời ta nói, nàng xem như gió thoảng bên tai phải không?”
Cảnh Minh vừa đáp đất, hai chân đau nhức, suýt chút nữa thì té ngã.
Ánh mắt hắn sâu thẳm và nguy hiểm nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội vàng vịn vào thành giường, kéo chăn che thân thể, lấy y phục.
“Ta… ta chỉ là quen miệng…” Cảnh Minh cười gượng gạo với hắn.
Không biết vì sao, hiện tại nàng cảm thấy Trần Ninh có chút nguy hiểm, nàng cũng không biết vì sao mình lại chột dạ.
Trần Ninh lạnh lùng gắp một miếng thức ăn: “Mặc nhanh lên, nếu không nàng sẽ không có gì để ăn đâu.”
Cảnh Minh chỉ có thể quay lưng lại, tự nhủ, thôi, dù sao hắn cũng không phải chưa từng thấy, tối qua nàng cũng đã nhìn thấy hết hắn rồi.
Hơn nữa trước đó hai người cũng đã nhìn thấy nhau không ít lần, dù sao cũng không thiệt.
Nàng nhanh chóng mặc y phục, coi như không cảm nhận được ánh mắt sắc bén nóng bỏng của Trần Ninh đang dừng trên tấm lưng trần và eo thon của nàng.
Dưới ánh mắt của hắn, Cảnh Minh mặc xong y phục, cũng toát mồ hôi lạnh, có chút nóng bức.
Nàng không được tự nhiên đi đến đối diện hắn ngồi xuống, cầm lấy đũa định ăn cơm.
Trần Ninh lại dùng đũa gõ nhẹ vào tay nàng, thản nhiên nói: “Súc miệng, rửa mặt, uống chút nước ấm rồi hãy ăn.”
Cảnh Minh uể oải lẩm bẩm: “Ồ.”
Nàng ngoan ngoãn đi súc miệng, rửa mặt, uống nước ấm.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại nghe lời Trần Ninh như vậy, dù sao… chính là nghe lời.
Làm xong mọi việc, nàng lại đến trước mặt Trần Ninh ngồi xuống, trong bát còn lại nửa con chim bồ câu sữa.
Cảnh Minh lập tức vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, nàng hắng giọng, muốn nói với Trần Ninh: “Tối qua…”
“Ăn cơm đi, muốn nói gì thì tối nói, chiều nay ta còn có việc.” Trần Ninh thản nhiên nói một câu, chặn họng nàng.
Cảnh Minh ấp úng gãi đầu: “Vậy… vậy được rồi.”
Nàng bưng bát cơm lên ăn, tuy rằng cảm thấy Trần Ninh có chút kỳ quái và nguy hiểm.
Nhưng nàng đã lâu rồi không được cùng hắn ăn cơm, tâm trạng lại khó hiểu… có chút vui vẻ.
…
Chớp mắt đã đến buổi tối.
Thượng Quan Diễm Kiều sau khi dùng xong bữa tối, liền đến viện của Minh Lan Nhược.
Thời gian còn sớm, nữ vệ canh cửa cũng không tiện ngăn cản hắn, thêm vào đó Xuân Hòa cũng ra nghênh đón.
Hắn liền quang minh chính đại đi vào phòng Minh Lan Nhược.
“Điện hạ ngồi một lát, ta cho người đi pha trà và thông báo với tiểu thư.” Xuân Hòa mỉm cười nói.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn bụng nàng đã lớn, liền khàn giọng nói: “Không cần.”
Xuân Hòa cười nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, mang thai rất vất vả, ta cũng không làm gì nhiều, chỉ là ở trong viện truyền lời thôi.”
Điện hạ giọng nói như vậy, xem ra há miệng là đau rồi?
Nhìn Xuân Hòa rời đi, Thượng Quan Diễm Kiều trầm tư, không biết năm đó khi Nhược Nhược mang thai Tiểu Hy có phải còn vất vả hơn không…
Tâm tình hắn có chút phức tạp.
Lúc này, một bóng dáng vằn vện màu vàng đen đang nằm trên mái nhà nhìn xuống, tám con mắt đỏ của nó sáng lên.
A a, cẩu tử của nó rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!
Hôm qua hắn vừa đến, yêu nữ kia liền nhốt nó trong phòng, không mang theo bên người nữa.
Lần này, tên nhóc này ở một mình trong phòng rồi, hehehe…
Nó phải nghĩ cách hỏi xem hắn chăm sóc bộ lông chó kia như thế nào, sao lại dài và bóng mượt như vậy!
Bất quá, cẩu tử nhát gan như chuột, rất dễ bị tiên nhan ngọc dung của mình dọa cho ngất xỉu, phải làm sao bây giờ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất