Cảnh Minh lẩm bẩm không mấy vui vẻ: “Hai kẻ kia, không biết từ xó xỉnh nào chui ra, đòi hết vàng bạc châu báu lại đến cả áo giáp Minh Quang để diện, sao tiểu thư lại đồng ý hết vậy?”
Nếu nàng ấy là tiểu thư đã tát cho hai con chó đó vài cái rồi.
Minh Lan Nhược lại chỉ cười nhạt, không để tâm: “Chúng thích thì cứ để chúng đeo. Dù sao sớm muộn gì những thứ đó cũng sẽ bị đem đi đổi thành quân phí.”
Tất cả đều là những lễ vật mà các thành trì đầu hàng dâng lên cho nàng, chưa kịp mang đi đổi thành quân phí mà thôi.
Nói rồi, nàng đứng dậy định đi thì Cảnh Minh ngăn lại: “Khoan đã, đại tiểu thư, người không định trang điểm gì sao? Hai tên chó kia đang dồn hết sức để ăn mặc lấn át người đấy.”
Minh Lan Nhược bật cười: “Những thứ hào nhoáng ngoài thân đó, từ nhỏ ta đã dùng không ít rồi. Ngươi cũng đừng gọi đôi tỷ đệ đó như thế trước mặt họ, bề ngoài vẫn phải giữ chút thể diện.”
Nàng dừng lại, tiện tay phủi nhẹ tay áo hẹp, giọng điệu thờ ơ: “Bọn họ có xứng để chủ nhân nhà ngươi phải trang điểm cho mình không?”
Cảnh Minh ngẫm nghĩ một lúc, rồi vỗ đùi: Đúng vậy! Ai thèm nhìn hai con lợn, còn phải ăn mặc cho lộng lẫy gì chứ?
Nghĩ vậy, nàng ấy liền bỏ qua, hai chủ tớ cùng nhau ra ngoài, để lại Xuân Hòa dọn dẹp trong viện.
…
Lần này nói là tiệc nhỏ, nhưng thực ra lại là một buổi yến tiệc khá lớn.
Các tướng sĩ của Xích Huyết quân tại thành Di Linh đều đã tập trung đông đủ, vì hôm nay là—
Ngày mà tỷ đệ nhà Tiêu chính thức ra mắt toàn quân Xích Huyết .
Tại một gian phòng không xa.
Tiêu Lan Đường và Tiêu Lan Ninh đã thay trang phục, chuẩn bị sẵn sàng.
Tiêu Lan Đường còn cố tình yêu cầu phải có bộ giáp dành cho tướng quân, đứng trước gương, bộ dáng uy phong lẫm liệt.
Hắn ta rất hài lòng: “Quả nhiên, khoác giáp này lên người, lúc đó ắt hẳn toàn quân Xích Huyết sẽ thấy được phong thái thực sự của người Tiêu gia. Minh Lan Nhược xem ra cũng biết điều, hiểu rằng người sẽ nắm quyền sau này vẫn là ta, người thừa kế chính thống của Tiêu gia, lễ vật đưa tới cũng không tệ.”
Tiêu Lan Ninh ngắm nhìn mình trong gương, châu ngọc rực rỡ, dung nhan tinh tế kiều diễm.
Nàng ta khẽ mím môi son: “Xích Huyết quân quả thực giàu có.”
Nàng ta nhìn về phía bàn đầy trang sức, trâm vàng cài ngọc, trâm ngọc lấp lánh, chuỗi trân châu tinh xảo… tất cả đều vô cùng xa hoa.
“Ta chưa từng thấy viên trân châu nào lớn thế này.” Tiêu Lan Ninh vuốt ve đôi bông tai ngọc trai lớn bằng ngón tay cái, không khỏi thở dài.
Phụ thân khi xưa vì cảm thấy có lỗi với mẫu thân và hai tỷ đệ nàng ta, mỗi năm chỉ gặp được một lần, nên đã cho không ít bạc.
Khi còn nhỏ, cuộc sống của nàng ta không đến nỗi tệ.
Nhưng sau khi phụ thân mất, ngày tháng trở nên khó khăn hơn, mẫu thân chỉ đủ sức duy trì chút diện mạo của một gia đình khá giả ở Khang Ninh.
Thế nhưng ngay cả những ngày tốt nhất, nàng ta và đệ đệ cũng chưa từng thấy những món trang sức đẹp như thế này, càng không dám mơ có thể khoác trên người lụa là gấm vóc.
Tiêu Lan Đường hừ lạnh một tiếng, nhặt lấy một chiếc trâm phượng bằng vàng cài đá lam ngọc, cài lên tóc Tiêu Lan Ninh.
“Chúng ta mới là người Tiêu gia, những thứ này đều thuộc về chúng ta. Minh Lan Nhược đã chiếm đoạt bấy lâu, sau này ta sẽ lấy lại hết. Lớn lên như nàng ta, đeo trâm phượng chỉ tổ phí phạm!”
Hắn ta thậm chí còn độc ác nghĩ rằng, chính vì Minh Lan Nhược mang dáng vẻ như nam nhân, nên tân đế mới không thích nàng. Vừa lên ngôi đã muốn phế bỏ, nên nàng mới phản bội nhà chồng.
Tiêu Lan Ninh nghĩ vậy, không nhịn được cười thành tiếng: “Cũng đúng, nam nhân mà đeo trâm phượng… chẳng phải thật nực cười sao.”
Một dáng vẻ nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ như vậy, đeo trâm phượng thì chẳng có nam nhân nào không phải kẻ đồng tính lại thích nàng ta.
Sau đó, nàng ta cố nén lại, giữ vẻ nghiêm nghị của một quý nữ, đi vài vòng quanh phòng.
Nếu Minh Lan Nhược là nam tử, nàng ta còn khen ngợi rằng đó là một chàng trai tuấn tú, có khi nàng ta còn đồng ý kết thân cũng nên.
Nhưng Minh Lan Nhược lại là nữ nhân, mà không giống nữ nhân.
Vẫn phải tìm cách thuyết phục đệ đệ nhẫn nhịn vài năm, đổi lấy quyền lực suốt đời, vinh hoa phú quý.
Tiêu Lan Ninh vuốt ve bông tai, ngẩng cao cằm kiều diễm trước gương: “Hôm nay, ta sẽ cho bọn họ thấy, phong thái thực sự của nhi tử Tiêu gia là như thế nào, còn vẻ đẹp thật sự của nữ tử Tiêu gia ra sao.”
Minh Lan Nhược làm sao có thể đại diện cho huyết mạch Tiêu gia.
“Đã đến giờ rồi, nhị vị công tử, tiểu thư trang điểm xong chưa?” Hai nữ binh đứng đợi bên ngoài, không nhịn được lên tiếng thúc giục.
Theo quân ra trận, tất nhiên không có nha hoàn hay gia nhân đi theo, toàn bộ đều là những nữ binh vệ giỏi võ nghệ do Cảnh Minh tuyển chọn từ trong đám trẻ mồ côi của Xích Huyết quân.
Cửa “két” một tiếng mở ra, hai nữ binh nhìn vào, mắt hoa lên trước cảnh tượng lấp lánh ánh vàng trước mặt, suýt chút nữa bị choáng ngợp.
Nữ binh cầm đầu nhìn kỹ, không khỏi cau mày: “Nhị vị công tử, tiểu thư, đây là tiệc nhỏ trong quân, không phải yến tiệc tuyển phi, cũng chẳng phải lễ phong tước, có phải nên thay bộ gì đơn giản hơn không?”
Tiêu Lan Đường tự tin bước ra, nghĩ rằng sẽ nhận được lời khen ngợi, tán thưởng, ai ngờ vừa ra đã bị dội ngay một gáo nước lạnh.
Hắn ta trừng mắt, lạnh lùng bá khí chỉ tay vào bọn họ, quát lớn: “To gan! Đây là chuyện các ngươi có tư cách bàn luận sao? Không biết tôn ti trật tự! Quỳ xuống, tự vả miệng cho ta!”
Nữ binh A: “?”
Nữ binh B: “??”
Tiêu Lan Đường thấy nữ binh không động đậy, giận dữ quát: “Ngươi không nghe lệnh của bổn chủ quân sao? Còn không mau chịu phạt!”
Khi xưa, Minh Lan Nhược cũng mang khí thế bá đạo như vậy, mọi người xung quanh đều phải nghe lệnh nàng răm rắp.
Nữ binh A cười nhạt, lạnh lùng đáp: “Vị công tử này, chủ quân của chúng ta chỉ có một, là Minh chủ quân, còn ngài thì ta không quen biết!”
Tiêu Lan Đường giận dữ: “Ngươi…”
Tiêu Lan Ninh thấy tình hình không ổn, vội vàng bước tới kéo Tiêu Lan Đường lại: “Thôi đi, Lan Đường, không cần chấp nhặt với đám người dưới trướng.”
Đệ đệ nàng ta hôm nay sao vậy, hình như có phần quá bộc trực.
Tiêu Lan Đường lạnh lùng cười, bước đến trước mặt nữ binh A, cúi xuống nhìn nàng ta một lúc, rồi đột nhiên dùng chuôi kiếm nhấc cằm nàng ta lên, vẻ mặt tà ác:
“Tốt lắm, tiểu hồ ly, nếu đây là cách ngươi muốn gây sự chú ý của ta thì ngươi đã thành công. Bổn chủ quân sẽ nhớ kỹ ngươi, sau này sẽ cho ngươi biết mặt.”
Nói xong, hắn ta mặc áo giáp, bước đi đầy kiêu ngạo.
Tiêu Lan Ninh cau mày nhìn thoáng qua nữ binh, sau đó vội vã bước theo đệ mình, tiếng trang sức leng keng vang lên.
Nữ binh A nắm chặt nắm đấm, mắt trợn trừng, chỉ muốn xông lên đánh hắn ta một trận: “Mẹ kiếp, cái hố phân nào nổ ra mà chui lên một con giòi dơ dáy thế này!”
Những người được chọn vào làm thân vệ của Minh Lan Nhược đều là những kẻ có võ công không tầm thường, và được Cảnh Minh đích thân huấn luyện.
Chưa nói đến việc bị ai trêu ghẹo, bọn họ không ra tay “luận võ” với đám nam binh để giải tỏa là đã tốt lắm rồi.
Nữ binh B lập tức kéo tay đồng đội mình lại: “Thôi, đừng nóng. Mất mặt cũng chẳng phải là chúng ta. Cảnh Minh giáo úy đã dặn, cứ coi như thấy heo biết trèo cây, chịu nhịn một chút, lát nữa thế nào cũng có trò hay để xem.”
“Mẹ kiếp, một ngày nào đó ta sẽ trùm bao bố lên cái đầu lợn của hắn ta, đánh cho đến khi phụ thân cũng không nhận ra hắn ta!”
Nữ binh A tức tối đấm một phát mạnh vào thân cây bên cạnh, làm cho cây lún một cái hố nhỏ, lá rơi rụng khắp nơi. Nàng ta vừa mắng vừa cùng nữ binh B theo sau.
Cái cây bị đấm thủng, vô cùng khổ sở, rụng lá không ngừng: “…”
…
Trong sảnh tiệc.
“Không hiểu sao Thiếu chủ quân lại nghĩ ra chuyện tổ chức tiệc gặp mặt chính thức cho bọn họ. Nếu là ta, thì đã… hừ…” Quan Duyệt Thành ánh mắt lạnh lùng lóe lên sát khí.
Hồng tỷ ngồi bên, hút thuốc phì phèo: “Tiệc này nhất định phải tổ chức. Tướng quân Trần đang ở gần thành Dương Châu, đích thân ra tay, chỉ trong hai ngày đã điều tra rõ gốc rễ của cặp tỷ đệ đó. Thư truyền qua bồ câu đã đến tay Nữ chủ quân, tất nhiên người phải có sự sắp xếp.”
Cả Xích Huyết quân đều đã biết chuyện một đôi tỷ đệ tự nhận là con cháu Tiêu gia đến tìm, ai cũng tò mò muốn xem tình hình ra sao.
Nhưng, điều khiến mọi người khó chịu nhất là—
Cặp tỷ đệ đó thực sự là con của Tiêu gia nhị phòng, sinh ra bởi một tiểu thiếp ở Dương Châu.
Mặc dù chưa được ghi vào gia phả, nhưng chúng vẫn mang nửa dòng máu của Tiêu gia.
“Nhị gia và tiểu thiếu gia Tiêu gia đã hy sinh nơi chiến trường, cha con cùng trận tử, đều là anh hùng. Trừ Quan Phong đại gia là quan văn, vẫn luôn giữ được tiếng thơm. Sao lại có chuyện thế này, tám phần là trúng kế người khác rồi.”
Quan Duyệt Thành ngồi ở vị trí cao, khuôn mặt đầy tức giận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất