Minh Lan Nhược - FULL

“Ha…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đưa tay ôm lấy trán, cười khẽ.
A, hóa ra là hắn ta ngu ngốc!
Ngay khi nam nhân đó để lộ khuôn mặt tái nhợt, âm u của mình, tất cả đã quá rõ ràng rồi!
Ngoại trừ hình xăm ngọn lửa kỳ quái bên thái dương, gương mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh trăng lạnh lẽo đó đã nói lên tất cả—
Vị thủ lĩnh của quân Tây Bắc, Diễm Vương Thượng Quan Diễm Kiều, chính là Cửu Thiên Tuế, Thương Kiều!
“Hahaha…” Tiếng cười của Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lẽo, gần như phát điên.
Hắnta thật ngu ngốc!
Ngay từ cái ngày Minh Lan Nhược phản bội, ngày mà quân đoàn Xích Huyết tái xuất giang hồ…
Tên quỷ diện tướng quân xuất hiện trên chiến trường—nam nhân đã dùng một kiếm đâm thẳng vào ngực hắn ta—đã báo hiệu rằng Cửu Thiên Tuế vẫn chưa chết!
Ngay từ khoảnh khắc tỉnh dậy sau cơn trọng thương, hắn ta đã lập tức cử người điều tra, bất kể ở kinh thành hay xung quanh Minh Lan Nhược, nhưng không hề có bóng dáng của bất kỳ ai mang gương mặt giống với Thương Kiều.
Hắn dường như đã tan biến như bọt nước dưới ánh mặt trời và khói bụi của chiến trường.
Không để lại dấu vết nào, cứ như Cửu Thiên Tuế Thương Kiều chưa từng xuất hiện.
Đôi lúc, khi mơ màng, nếu không phải vết sẹo gớm ghiếc trên ngực vẫn còn đó, hắn ta đã nghĩ rằng cái bóng ma Thương Kiều sống lại trên chiến trường chỉ là một ảo giác.
“Hahaha…”
Hắn ta nhắm mắt, cười khinh miệt, vừa tự giễu, vừa chua xót.
Ngày Thương Kiều xuất hiện trở lại đã báo hiệu rằng cái chết của Minh Đế năm xưa chỉ là một màn kịch.
Thương Kiều đã sắp đặt tất cả để khiến phụ hoàng của hắn ta phải chịu đựng sự giày vò và chết trong nỗi tuyệt vọng không cam lòng, và cũng để chính hắn ta nếm trải cảm giác tự tay giết cha.

“Trẫm… hận quá!” Thượng Quan Hoành Nghiệp siết chặt nắm đấm.
Rõ ràng, lần đầu tiên khi hắn ta thấy phụ hoàng cầm tay Thương Kiều, với ánh mắt si mê đầy ghê tởm nhìn tên thái giám đó…
Khi phụ hoàng yêu cầu hắn ta dâng trà và hành lễ trước một tên thái giám thấp hèn, để “Cửu Thiên Tuế” dạy dỗ hắn ta chính sự…
Khi Thương Kiều đứng cạnh phụ hoàng, lạnh lùng nhìn hắn ta…
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn ta chính là muốn giết chết y, nhưng tại sao hắn ta không hành động?!
Lúc đó, hắn ta đã mang trong lòng một nỗi căm ghét mãnh liệt đối với tên thái giám vô căn vô cốt đó, chỉ vì y mê hoặc phụ hoàng, không coi hắn ta và các hoàng tử khác ra gì.
Nhìn lại bây giờ, hắn ta mới nhận ra cảm giác bất an kỳ lạ về nam nhân đó—
Thương Kiều, rõ ràng chỉ là một tên thái giám hạ tiện, dựa vào sắc đẹp để mê hoặc trên dưới, dùng sự tàn nhẫn để trấn áp kẻ khác.
Vậy mà hắn ta lại cảm nhận được một cảm giác bị uy hiếp, như bị dòm ngó từ trên cao, một cảm giác nguy hiểm quái dị.
Giờ ngẫm lại, vì ngay từ năm đó, hắn ta đã nhận ra—Thương Kiều không phải là một con chó dữ bị thuần dưỡng, mà là một con sói độc ác đội lốt trung thành.
Đúng là… dẫn sói vào nhà.
Phụ hoàng lại đi nuôi nấng nam nhi của Văn Đế bên cạnh mình, còn coi y như một con chó dữ canh giữ ngai vàng.
Cuối cùng, con chó đó quay đầu cắn ngược lại phụ hoàng, phô ra bộ nanh độc—kẻ đó chính là một con sói độc ác!
“Thượng Quan Diễm Kiều… Thượng Quan Diễm Kiều… Hahahaha…” Thượng Quan Hoành Nghiệp đỏ mắt, tiếng cười như xé lòng.
Hắn ta, huynh trưởng và phụ hoàng của hắn ta, tất cả chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay người khác, bị điều khiển, bị lợi dụng, rồi tự chém giết lẫn nhau.
Là đứa con kiêu ngạo của trời, giờ đây khi phát hiện ra sự thật, lòng hắn ta như bị thiêu đốt.
Là hối hận, là căm thù, là sự ghê tởm…
Vết thương trên ngực như lại nhói lên, Thượng Quan Hoành Nghiệp không kìm được cơn ho, vừa ho vừa cười.
Mạch máu trên trán hắn ta nổi rõ, cuối cùng hắn ta ho ra một ngụm máu: “Khụ khụ khụ…”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ngài sao rồi!” Lăng Ba thấy vậy hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy hắnta, đặt một tay lên lưng hắn ta truyền nội lực.
“Thái y, mau gọi thái y đến, không, gọi cả đại vu sư đến nữa.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thở dốc, ánh mắt đầy căm hận và phức tạp nhìn về phía vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
“Minh Lan Nhược…” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng, từ kẽ răng bật ra cái tên đó.
Thương Kiều chính là Thượng Quan Diễm Kiều, tất cả những âm mưu của hắn, nàng đều biết, đúng không?
Nàng có tham gia vào những âm mưu hại chết mẫu hậu, phụ hoàng và cữu cữu của ta không?
Dù biết rằng nàng đã phản bội, dù biết rằng nàng đang cùng Thương Kiều—không, Thượng Quan Diễm Kiều—thân thiết với nhau, hắn ta cũng chưa bao giờ hận nàng.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta cảm nhận sự căm hận từ tận sâu trong lòng đối với nữ nhân mang tên Minh Lan Nhược ấy.
Nhìn tấm khăn tay vấy máu trong tay, ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp bỗng hiện lên sát ý…
Thù hận của Thượng Quan Diễm Kiều, ta biết lý do vì sao.
Nhưng Minh Lan Nhược, ta có bao giờ đối xử tệ bạc với nàng trong đời này?
Nếu như kiếp trước nàng thực sự yêu ta đến vậy, tại sao trong kiếp này nàng lại cấu kết với kẻ thù không đội trời chung của ta, phá hủy toàn bộ thế giới của ta?
Vì những chuyện chưa hề xảy ra mà đã phán tội cho ta!
Có lẽ, nàng chưa bao giờ yêu ta, nàng chỉ không cam lòng vì kiếp trước ta không cưới nàng mà thôi!
Suy cho cùng, Thượng Quan Diễm Kiều cũng đã dòm ngó nàng từ kiếp trước. Ai biết được hai người có phải đã cùng nhau bày mưu từ kiếp trước không?
Nếu như kiếp trước ta đã giết nàng, có lẽ—ta đã giết đúng người!
Trong khoảnh khắc hắn ngất đi, hắn nắm chặt chiếc khăn máu trong tay.
Và vào chính lúc đó, hắn cảm thấy mình như đang chìm vào dòng sông sâu, ngạt thở trong làn nước tối đen.
Điều gì gọi là “vì yêu mà sinh ra sợ hãi, vì yêu mà sinh ra thù hận”?
Có lẽ, giống như phụ hoàng, hắn ta sinh ra vốn không biết yêu là gì, chỉ sống theo dục vọng của mình, liệu như vậy có phải sẽ bớt đau khổ hơn không?
Nhưng ngay cả trong những dòng sông đen tối đó, hắn ta vẫn còn mắc kẹt trong những giấc mộng đầy ác mộng…
Hắn ta cảm thấy mình đang bước đi trên một hành lang tăm tối, phía xa nơi làn sương mù mờ mịt có ánh sáng lấp lánh, như đang cuốn hút hắn ta tiến tới.
Khi đến gần, hắn ta nhìn thấy một mỹ nhân trong trang phục cung đình xa hoa ngồi trước cửa một cung điện, xung quanh là những người hầu kẻ hạ đang cung kính lắng nghe nàng dạy bảo.
Mỹ nhân đó được gọi là Lan Nhược phu nhân, trên đầu cài đầy châu ngọc lấp lánh, phản chiếu làm khuôn mặt nàng càng thêm diễm lệ, nhưng đầy lạnh lùng và sắc bén.
Nàng chỉ là một trắc phi của thái tử, nhưng những thứ nàng sở hữu còn xa hoa hơn cả thái tử phi, vẻ ngoài lộng lẫy và uy nghi.
Nàng đang nhịp nhàng ra lệnh cho thuộc hạ, cả hoàng cung đều nằm dưới sự kiểm soát của nàng.
Ngay cả cấm quân cũng…
Sau khi xử lý xong mọi việc, nàng cho mọi người lui ra, mệt mỏi đứng dậy, được hai thị nữ thân cận là Xuân Hòa và Cảnh Minh dìu đỡ.
Mặc dù hắn ta hận nàng thấu xương, nhưng không hiểu sao hắn ta vẫn không thể kiềm chế mà bước tới một bước: “Minh Lan Nhược…”
Nàng dường như nhìn thấy hắn ta, ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, sự lạnh lẽo và băng giá trong đôi mắt của nàng dần tan biến, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng rạng rỡ.
“Điện hạ… sao ngài lại đến đây, cẩn thận kẻo có người nhìn thấy!”
Hắn ta mơ hồ: “Sao ngươi lại ở trong cung?”
Ngươi không phải đã phản bội rồi sao?
Minh Lan Nhược có vẻ ngạc nhiên, liền ra lệnh cho thị nữ trông coi cửa cung, rồi mỉm cười kéo tay hắn.
“Ta không nên ở trong cung, thì nên ở đâu? Tang lễ của hoàng thượng đã kết thúc, cả hoàng cung đều nằm trong tay ta, chỉ chờ ngày điện hạ thắng lợi trở về, lên ngôi hoàng đế, rồi đến rước ta làm hoàng hậu!”
Hắn ta cúi xuống nhìn nàng, rõ ràng nàng đã là một nữ nhân đã kết hôn, nhưng nụ cười lại rạng rỡ như thiếu nữ ngày nào đứng trên cổng thành khi hắn ta cưỡi ngựa tiến vào, đẹp đến mức áp đảo quần phương.
Thượng Quan Hoành Nghiệp trở nên mơ màng, vô thức ôm lấy mỹ nhân đang ngạc nhiên trong vòng tay, tại sao nàng lại cười với hắn ta dịu dàng và ỷ lại như thế?
Nàng trước đây luôn giữ khoảng cách với hắn ta, thậm chí ghét làm hoàng hậu của ta hắn cơ mà.
Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm và hương thơm từ người nàng, hắn ta bỗng nhiên thấy rằng…
Không, phải như thế này mới đúng, đây mới chính là Minh Lan Nhược mà hắn ta biết, nữ nhân lộng lẫy trong trang sức vàng ngọc, tâm trí chỉ mong muốn trở thành hoàng hậu của hắn ta!
Đây mới là Minh Lan Nhược mà trời định sẵn cho hắn ta!
Nàng không nên là người mặc bộ giáp sắt lạnh lẽo, tay cầm thanh kiếm dài, trên khuôn mặt dù nở nụ cười nhưng trong ánh mắt chỉ toàn sự lạnh nhạt, chán ghét, thậm chí là oán hận.
“Lan Nhược…” Hắn ta cúi xuống định nói gì đó.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, nữ nhân trong bộ trang phục xa hoa lại đột nhiên ngẩng đầu lên, bàn tay giấu một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào tim hắn ta khi hắn ta không kịp đề phòng.
Bộ váy lộng lẫy biến mất, thay vào đó là bộ giáp lạnh lẽo đẫm máu, trên trán nàng quấn một dải khăn tang trắng.
Đôi mắt lạnh lùng nhưng diễm lệ của nàng chứa đầy máu và sự thù hận: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, kiếp trước ngươi đã giết sạch cả nhà ta; kiếp này phụ mẫu ngươi còn sống, nhưng gia đình ta vẫn phải chết, vì sao!”
“Không… không phải!” Thượng Quan Hoành Nghiệp đau đớn đến không chịu nổi, ôm chặt lấy cánh tay của nàng.
Trong mắt hắn ta cũng dâng lên sự oán hận: “Minh Lan Nhược, dừng tay, nàng không phải là người như thế, không phải!”
Ta đã cố gắng hết sức, nhưng làm sao ta có thể cãi lại phụ hoàng được?!
Người muốn giết nàng là phụ hoàng và mẫu hậu, không phải ta. Đợi đến khi phụ hoàng băng hà, ta sẽ lên ngôi hoàng đế, khi đó mọi chuyện sẽ ổn. Vậy tại sao nàng không thể chịu đựng một chút thiệt thòi nhỏ này?
Phụ mẫu là trên hết, ta không để nàng chết được!
Nàng chẳng phải yêu ta đến mức hy sinh tất cả vì ta sao? Nàng đã đoạn tuyệt với gia đình rồi, vậy tại sao không từ bỏ họ đi?
Ta sẽ đưa nàng lên làm hoàng hậu mà!

Ads
';
Advertisement