Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nghe xong, đôi mày khẽ động.
Những sự lạnh lùng sắc bén trên khuôn mặt nàng dường như đã dịu đi phần nào. Nàng nhận lá thư, nhưng không nỡ mở ngay, ngón tay vuốt ve phong thư một lát.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mở ra.
Nét chữ rồng bay phượng múa, viết rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ đe dọa quân đội trú đóng ở Trung Nguyên, hiện đang tạm thời rút về Thiên Thủy Quan cùng đội tiên phong Tây Bắc.
Hắn còn kể rằng mình vừa chạm mặt với Thượng Quan Hoành Nghiệp, đã giao đấu một trận. Nếu không vì kẻ đó núp trong quân, và quân số của đội tiên phong Tây Bắc ít hơn, chắc chắn hắn đã lấy đầu được tên đó!
Sau khi sắp xếp xong cuộc hội quân với Kinh Nam Vương, hắn sẽ tiếp tục tiến về phía Nam.
Phần cuối bức thư viết rằng có thể hắn sẽ âm thầm tiến vào kinh thành một chuyến. Trên đường đi, hắn sẽ ghé qua Dương Đình, vào ngày rằm tháng Giêng, nếu nàng vẫn còn ở đó, có lẽ hắn sẽ gặp nàng, cũng như cùng quân đồng minh của Xích Huyết nâng chén rượu chúc mừng.
Đọc đến đây, lòng Minh Lan Nhược ấm áp hẳn lên, cảm giác bực bội khi gặp cặp tỷ đệ kia, giống như nhìn thấy ruồi nhặng, bỗng chốc tan biến.
Hiện tại cách tết chỉ còn hơn nửa tháng nữa.
“Điện hạ đoán trước được tiểu thư sẽ xuất quân đến Dương Đình nên mới muốn đến gặp người đấy.” Xuân Hòa mỉm cười nói.
Minh Lan Nhược bật cười khẽ: “Tên đó có lẽ muốn chính thức ra mặt trước mọi người của Xích Huyết.”
Lần trước ở Dương Đình, hắn chỉ chính thức gặp đội cận vệ của nàng, còn chưa ra mắt các thành viên khác.
Tên bá đạo đó chắc hẳn là muốn đến để tuyên bố chủ quyền, đến lúc hai quân hợp tác, việc tiếp nhận lẫn nhau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Đây là điện hạ đến để đòi danh phận chính thức rồi.” Xuân Hòa che miệng cười.
Đầu tiên hắn sắp xếp cuộc hội quân với đại quân của Kinh Nam Vương, sau đó lại đe dọa Tiểu Kinh Nam Vương, rồi đến gặp mọi người của Xích Huyết… Thật là…
Minh Lan Nhược nhìn về phía chân trời, không nhịn được mà lắc đầu cười: “Đúng vậy.”
“Tiểu thư, điện hạ sắp đến, người nhất định phải dưỡng sức mà chăm sóc tốt cho bản thân.” Xuân Hòa vừa bày thức ăn vừa thuận miệng trêu đùa.
Minh Lan Nhược thoáng dừng lại, nhìn vào gương bên cạnh, chạm tay lên khuôn mặt mình, khẽ thở dài: “Hai năm qua, sắc mặt ta có phải đã trở nên tệ hơn rồi không?”
Phong sương, đao kiếm thúc giục con người già đi. Trước đây nàng chẳng mấy bận tâm đến gương mặt mình.
Nhưng tên Tiêu Lan Đường kia cứ mở miệng là bảo nàng trông như nam nhân, vừa xấu vừa lạnh lùng, cứng nhắc…
A Kiều lần trước ở Dương Đình cũng nói nàng đã trở nên thô ráp hơn.
Minh Lan Nhược nheo mắt: “Đúng là hắn còn đẹp hơn cả nữ nhân, giờ đây qua bao thử thách gió cát mà vẫn chỉ thêm phần nam tính.”
Chẳng những thế, hắn dường như còn chẳng trở nên thô ráp chút nào! Hừ!
Xuân Hòa thấy vậy, lập tức biết mình đã nói sai điều gì, vội vàng chữa lời: “Tiểu thư mà xấu, thì thiên hạ chẳng còn mỹ nhân nào nữa đâu.”
Tiểu thư có thể không quan tâm đến lời nói vớ vẩn của Tiêu Lan Đường, nhưng những lời của Diễm Vương điện hạ thì nàng lại để ý lắm.
Ai da, nữ nhân là để làm đẹp cho người mình yêu!
Diễm Vương thì cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng là từ khi còn là Cửu Thiên Tuế đến giờ vẫn tệ như thế!
“Ngày mai ta sẽ chuẩn bị cho người loại bạch ngọc cao dưỡng da. Đó là loại được Thái hậu trong cung ban tặng, hiệu quả cực tốt. Còn Đóa Ninh, ở chỗ giáo úy Đóa Ninh cũng có bí quyết dưỡng da…” Xuân Hòa cố gắng vắt óc nghĩ ra cách.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đem tất cả đến cho ta.”
Còn hơn nửa tháng nữa, nếu hắn thật sự đến huyện Dương Đình… nàng chăm sóc bản thân một chút, có lẽ sẽ khá hơn.
Nàng đặt chén đũa xuống, quay sang nhìn Cảnh Minh, kẻ từ nãy đến giờ vẫn ủ rũ không nói một lời, khóe môi nàng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo:
“Còn nữa, Cảnh Minh, có kẻ miệng mồm quá thối, bảo Đóa Ninh mang chút đồ ngon đến cho chúng ăn, xem như một món quà nhỏ mà biểu tỷ này tặng họ.”
Loại người đó, nàng còn chẳng cần ra tay, cứ gửi cho họ vài món điểm tâm khai vị trước.
Thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân, và tuyệt đối đừng tùy tiện chọc giận Cổ sư! Nhất là khi nàng vốn dĩ đã nhỏ nhen!
Cảnh Minh lập tức phấn chấn hẳn lên, vui vẻ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Đóa Ninh đang định đi ngủ, nhưng khi nhận nhiệm vụ này, nàng ta phấn khởi vô cùng!
A, đã lâu rồi nàng ta không làm công việc cũ, ngày ngày chỉ đánh giết, mấy con sâu nhỏ đáng yêu của nàng ta sắp buồn chết rồi!
Cái mụ Minh Lan Nhược đó còn không cho nàng ta mang sâu ra chơi!
Đóa Ninh đầy phấn khích mở tủ trong phòng mình ra, để xem, phải dùng loại cổ trùng nào để xử lý mấy tên kia đây nhỉ?

Đại Hoàng vừa mới vươn vai bò ra khỏi lồng, nghe thấy lời Minh Lan Nhược, nó bỗng cảm thấy có chút buồn chán. Mấy kẻ vô dụng như thế cũng chẳng cần đến nó – đại tiên – ra tay.
Con nhện béo vàng – Đại Hoàng – đành bò thẳng tới trước gương để ngắm nghía bản thân.
Nó xoa xoa ba cọng lông cuối cùng còn sót lại trên đầu, rồi bò đến bên bàn trang điểm, nhúng một ít dầu tóc, cẩn thận vuốt lên ba cọng lông mảnh mai của mình, chải chuốt cho bóng bẩy mượt mà.
Nhưng dù làm thế, nó vẫn không thể ngăn nỗi buồn len lỏi—
Ôi, đất Trung Nguyên thật chẳng hợp cho loài côn trùng. Ngay cả ma nữ cũng thành ra thô kệch như nam nhân, vậy bao giờ nó mới được về vùng đất ẩm ướt màu mỡ của Miêu Cương đây.
Giờ trên đầu nó chỉ còn ba cọng lông, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc phải đổi tên thành “Tam Mao” (Ba cọng lông) thôi.
Nó và ma nữ đều trở nên tiều tụy, nhưng sao cái tên ” Cẩu Tử” lại vẫn phong độ ngời ngời, tóc đen mượt mà, dài thướt tha. Mỗi lần Cẩu Tử đè lên ma nữ, tóc hắn lại buông thõng trên lồng, thế là Đại Hoàng nhân cơ hội nhổ vài cọng lông của Cẩu Tử, mà hắn chẳng hề hay biết!
Mỗi lần Cẩu Tử nhìn thấy nó, hắn đều ngất xỉu. Chẳng hiểu sao một kẻ nhát gan, yếu đuối như thế lại được ma nữ sủng ái hết lần này đến lần khác. Sau mỗi lần như vậy, sinh khí của ma nữ đều bị Cẩu Tử hút sạch, đến nỗi sáng hôm sau không dậy nổi.
Đúng là tai họa!
Hay là chị Cổ Thần thích “con đực” trên người Cẩu Tử?
Phiền phức thật! Cổ Thần không để mắt đến nó, chẳng lẽ chỉ vì nó bị hói đầu?
Đại Hoàng lại soi mình trong gương, nghĩ về mái tóc đen bóng mượt của Cẩu Tử. Mỗi lần nó nhổ đều không hết được tóc của hắn, thế là nó quyết định—
Lần sau phải hỏi Cẩu Tử xem hắn chăm sóc tóc thế nào.
Hy vọng Cẩu Tử đừng ngất xỉu…
Xuân Hòa nhìn con nhện béo tròn đang làm điệu trước gương, tò mò hỏi: “Đại Hoàng bị làm sao thế nhỉ? Còn chưa đến mùa xuân mà đã động tình rồi sao?”
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn, lười biếng nói: “Chắc vậy. Ăn béo đến thế, dầu mỡ thừa nhiều, hói đầu là chuyện đương nhiên.”
Con nhện béo này đã theo nàng chinh chiến khắp nơi, từng vài lần xông vào bảo vệ nàng, phun độc vào mặt những kẻ định ám sát nàng.
Chỉ có điều, nó quá tham ăn.
Xác lính quân địch, xác ngựa trên chiến trường, nó đều không bỏ qua.
Nhưng thôi, kệ con nhện béo này vậy, nó cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ là một con trùng nhỏ, mà phải theo nàng nam chinh bắc chiến.
Hói đầu, nàng không chê, chỉ không biết Cổ Thần có chê không thôi.
Dù gì thì A Kiều cũng rất đẹp, tóc lại đen mượt sáng bóng.

Đoàn quân hành quân trong đêm khuya, trời quang mây tạnh, hiếm khi có trăng sáng, không có tuyết rơi, chỉ là nhiệt độ hơi thấp.
Dòng suối nhỏ róc rách chảy, bóng dáng cao lớn trong bộ giáp bạc đi đầu vung tay ra lệnh: “Hạ trại ở thượng nguồn bờ sông!”
Nói rồi, hắn sải chân dài, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, không chút biểu cảm, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống.
Đoàn quân lập tức dừng lại, từng người xuống ngựa, bắt đầu dựng trại, nhóm lửa nấu cơm tại chỗ.
Không ai dám đến gần chủ nhân đang tỏa ra khí áp lạnh lẽo.
Chỉ có Tiểu Tề Tử chần chừ một chút rồi vẫn tiến lại gần, đón lấy cây roi ngựa mà chủ nhân mình ném qua: “Điện hạ, thư đã được gửi đi, Tiểu Bạch cũng đã bay về rồi.”
“Ừm.” Thượng Quan Diễm Kiều gật đầu nhè nhẹ, không tỏ rõ vui hay giận.
Nhưng Tiểu Tề Tử biết rõ chủ nhân của mình đang không vui.

Ads
';
Advertisement