Nếu Tiêu gia không sụp đổ, với thân phận của hắn ta, việc cưới một công chúa chẳng có gì là khó khăn!
Tiêu Lan Ninh cau mày, nhưng ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Nhưng hiện giờ, Minh Lan Nhược không phải người dễ đối phó. Nếu muốn nhanh chóng nắm quyền trong Xích Huyết, vẫn còn một cách.”.
Tiêu Lan Đường nhìn nàng ta, khó chịu nhíu mày: “Cách gì?”
“Hãy cưới Minh Lan Nhược. Đường đường là biểu ca, đã là người một nhà, nàng ta đương nhiên phải giao quyền cho phu quân mình.” Tiêu Lan Ninh hạ giọng, nói nhỏ bên tai đệ đệ.
Sắc mặt Tiêu Lan Đường ngay lập tức biến đổi, hắn ta bật dậy: “Tỷ điên rồi sao?! Sao ta có thể cưới một nữ nhân dơ bẩn như vậy, không biết đã qua tay bao nhiêu người, lại còn có cả con rơi?!”
Một nữ nhân đã tái giá, không chỉ một lần, lại còn có đứa con riêng!
Nàng ta suốt ngày lăn lộn giữa đám nam nhân, chẳng biết đã dùng cách nào để leo lên vị trí đó, thật đáng khinh bỉ!
Chỉ nghĩ đến việc này thôi, Tiêu Lan Đường đã cảm thấy ghê tởm vô cùng!
“Những nữ nhân không còn trong trắng đều nên chết. Đó mới là khí tiết của những nữ nhân trung trinh!” Tiêu Lan Đường nói với giọng đầy khinh miệt.
“Ngươi tự kiểm soát bản thân đi, nơi này vẫn là địa bàn của nữ nhân dơ bẩn mà ngươi nói đấy!” Tiêu Lan Ninh không nhịn được mà tức giận, đứng phắt dậy, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không thấy ai, nàng ta vội vàng quay lại, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lan Đường: “Họa từ miệng mà ra!”
Tiêu Lan Đường cố gắng nén giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lan Ninh: “Tỷ, chính tỷ không lấy được phu quân, phu quân tỷ chết sớm, tỷ có thể thủ tiết mười năm, vậy mà cái loại mất danh tiết đó tỷ lại bảo ta cưới? Thật sự coi ta là bàn đạp sao?”
Ban đầu hắn ta nghe nói Minh Lan Nhược từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thanh tao như vầng trăng giữa mây, chỉ vì lớn tuổi mà tái giá với Tần Vương, còn mang theo một đứa con riêng.
Nghe đồn trong quân đội, nàng mê hoặc người của Xích Huyết, khiến họ phục tùng mình. Hắn ta nghĩ dù nàng có là loại phong trần, ít ra cũng là mỹ nhân quyến rũ.
Ai ngờ, khi gặp mặt, nàng lại là một nữ nhân mặc quân phục, khuôn mặt lạnh lùng, ngoại trừ làn da trắng, trông chẳng khác gì một tên nam nhân hung dữ. Nàng thật sự là một người không thể phân biệt nam nữ!
Tiêu Lan Ninh cau mày: “Nàng ta cũng không xấu, ngươi đừng để giận che mắt. Dù mặc nam trang, nàng ta vẫn trông giống một công tử khôi ngô hơn ngươi. Nếu đổi sang nữ trang… chắc cũng không đến mức quá xấu đâu.”
Nhìn tỷ tỷ sinh đôi của mình vẫn đang cố gắng thuyết phục, thậm chí còn hạ thấp bản thân để khen Minh Lan Nhược.
Tiêu Lan Đường cười lạnh một tiếng: “Nàng ta mặc nam trang còn đẹp hơn ta, vậy tỷ cưới nàng ta đi. Biết đâu loại nữ nhân trông như nam nhân đó lại thích nữ nhân, nếu không làm sao dám phản lại Hoàng thượng?”
Tiêu Lan Ninh hít sâu một hơi, giận dữ: “Ngươi mau ngậm miệng lại!”
Đệ đệ của nàng ta quá xuất sắc, từ nhỏ đã nổi danh ở Dương Châu. Các cô nương cứ ào ào tới mà hắn ta chẳng thèm để mắt. Hắn ta tự phụ quá cao, kiên quyết đợi đến năm hai mươi lăm mới tính chuyện cưới xin, hiện tại chỉ có hai tỳ nữ bên cạnh.
Hắn ta luôn mong muốn chờ tới mùa thu năm sau, tham gia khoa cử, đỗ Tiến sĩ để có thể kết hôn với tiểu thư quan lại quyền quý.
Tiêu Lan Ninh nhẹ giọng khuyên bảo: “Ta biết, bảo ngươi cưới loại nữ nhân đó, ngươi cảm thấy dơ bẩn, nhưng chẳng phải chính ngươi nói muốn sớm tiếp quản gia nghiệp nhà họ Tiêu sao?”
“Hiện tại, nàng ta dựa vào việc tới trước, dùng chút thủ đoạn, thu phục lòng người của Xích Huyết. Ngươi chỉ cần tạm thời chiều lòng nàng ta, nàng ta sẽ động lòng với ngươi. Đến khi cưới được nàng, ngươi sẽ danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí chủ quân. Ngươi là nam tử, trong quân doanh đương nhiên có lợi thế hơn hẳn một nữ nhân. Khi ngươi đã củng cố vị thế, ai còn nhớ tới nàng là huyết mạch của Tiêu gia nữa? Lúc đó, muốn cưới thêm vài người khác, chẳng lẽ không được?”
…
Tiêu Lan Đường trầm ngâm, đủ loại suy nghĩ xoay vần trong đầu, nhưng hắn ta không nói ra.
Hắn ta đương nhiên biết, thời thế này, nữ nhân đã gả cho nam nhân thì không còn là con người nữa, mà chỉ là vật sở hữu của nhà chồng.
Tỷ tỷ bảo hắn ta có thể cưới thêm người, nhưng cái việc phải cưới một người tạm bợ để làm bàn đạp thế này, là nam nhân nào cũng cảm thấy nhục nhã!
Không phải có câu nói “Thê tử tào khang không được bỏ”? Cũng như nhiều nam nhân khi thành đạt rồi liền vứt bỏ thê tử đầu tiên, vì họ đã thấy cái thời khốn cùng nhất của mình.
Như cái gai trong lòng, không thể chịu nổi. Nam nhân vốn không thể chịu đựng cảnh bị người khác coi thường!
Hắn ta nheo mắt, cười lạnh.
Theo luật pháp hiện thời, không nói đến việc bỏ thê tử, chỉ nói đến việc giết phu quân thì phải đền mạng, nhưng giết thê tử thì không cần đền mạng, chỉ phải ngồi tù vài năm rồi ra. Không biết sau này có thay đổi không, nhưng luật hiện tại thì rõ ràng có lợi cho nam nhân như hắn.
Hắn ta chỉ cần chờ Minh Lan Nhược cưới mình, nhường lại vị trí chủ quân. Vài năm sau, khi hắn tađã vững vàng ngồi trên ghế đó, hắn ta có thể âm thầm giết nàng, mà chẳng cần phải đền mạng.
Dù sao đây cũng là chuyện nội bộ nhà họ Tiêu, người ngoài biết cũng chẳng có tư cách xen vào.
Nhưng…
Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo của Minh Lan Nhược nhìn mình, toàn thân hắn ta cứng đờ.
Ánh mắt đó, như thể nàng đang nhìn một kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày.
Thêm vào đó, dáng vẻ cứng rắn và lạnh lẽo của nàng khiến hắn ta… hoàn toàn không thể nảy sinh chút hứng thú nào. Làm sao hắn ta có thể động phòng với loại nữ nhân như vậy?
Hắn ta không có long dương chi hỏa, càng không thích những người còn đẹp trai hơn mình.
Hình ảnh tưởng tượng việc động phòng với Minh Lan Nhược khiến Tiêu Lan Đường cảm thấy buồn nôn.
Hắnta dứt khoát từ chối: “Ta tuyệt đối không cưới nàng ta!”
Tiêu Lan Ninh nhìn đứa đệ đệ của mình cứng đầu không chịu đồng ý hy sinh nhan sắc, tức đến mức muốn ngã ngửa, nghiến răng nói: “Khi chúng ta bị tân đế tìm ra, chẳng phải đã không còn đường lui nữa sao?”
Cưới một nữ nhân, chỉ cần đối xử như bùn đất thờ cúng cũng được. Có địa vị, có tiền, có binh quyền, nửa thiên hạ sẽ nằm trong tay, muốn bao nhiêu nữ nhân chẳng được. Đâu phải bảo hắn ta giết người đâu!
Nhưng Tiêu Lan Đường vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nói một lời.
Bọn họ đâu biết rằng, trong mật thất của căn phòng, có người đang chép lại từng chữ một những gì họ nói.
…
Những lời đối thoại của bọn họ được truyền lại y nguyên, Minh Lan Nhược vừa nhấp trà vừa không nhịn được mà cười khẽ: “Chậc, không ngờ Tiêu Lan Đường vẫn còn chút kiên định đấy.”
Rõ ràng là quyền lực, binh quyền và phú quý đã làm mờ mắt bao người, thế mà hắn ta vẫn nhất quyết không chịu cưới nàng.
Sắc mặt của Hồng Tỷ và Quan Duyệt Thành đã vô cùng khó coi.
Quan Duyệt Thành hạ thấp ánh mắt, che giấu sát ý trong lòng, ngón tay lướt nhẹ trên chuôi đao của mình: “Nếu không phải vì ta không muốn giết người nhà họ Tiêu, bọn họ giờ này đã chết rồi.”
Hồng Tỷ liếc Quan Duyệt Thành một cái: “Đại ca, ngày thường ngươi là người điềm tĩnh nhất, sao bây giờ lại không giữ được bình tĩnh như thế?”
Quan Duyệt Thành, thủ lĩnh của nhóm thích khách, dù địch hay đồng đội máu me văng khắp nơi trước mặt, ông cũng không hề dao động.
Quan Duyệt Thành cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không giữ được bình tĩnh, bọn chúng đã chẳng có cơ hội mở miệng nói những lời xúc phạm thiếu chủ quân! Hai kẻ đó làm sao có thể là hậu nhân của nhà họ Tiêu?”
Minh Lan Nhược khẽ thổi lớp trà vụn trên chén, giọng thản nhiên:
“Người nhà họ Tiêu hành sự quang minh chính đại là do gia phong tốt. Chứ chẳng phải vì mang họ Tiêu mà tâm địa đều trong sáng. Những kẻ không lớn lên trong gia tộc, không được dạy dỗ trong môi trường đó, bị nuôi dưỡng lệch lạc cũng chẳng có gì là lạ.”
Nàng dừng lại một chút, rồi tự giễu nói: “Ngay cả ta, được chính phụ thân ta nuôi nấng, nhưng cũng bị kế mẫu lừa dối, lớn lên trong sự tâng bốc giả tạo, cũng tự cao tự đại, làm đủ mọi chuyện ngu ngốc đó thôi.”
Điều may mắn là nàng ngu ngốc thật sự, nếu không, sức phá hoại sẽ còn lớn hơn nhiều.
Trên đời này, kẻ ngu ngốc thì sức phá hoại không lớn, đáng sợ nhất là người thông minh lại làm việc ngu ngốc như vậy sức tàn phá mới thật sự kinh khủng… ví dụ như kiếp trước của nàng!
“Thiếu chủ quân đừng tự trách như vậy!” Quan Duyệt Thành nhíu mày, không đồng tình với những lời nàng tự trách nặng nề.
Rõ ràng thiếu chủ quân đã kịp thời tỉnh ngộ, không hiểu sao thỉnh thoảng nàng vẫn tự chỉ trích mình một cách cay nghiệt.
Minh Lan Nhược chẳng bận tâm, đặt chén trà xuống: “Thôi được rồi, tướng quân Trần đã về Giang Chiết, Hồng Tỷ, người liên hệ với ông ta, bảo người của phủ Dương Châu điều tra xem những gì đôi tỷ đệ kia nói có khớp với thực tế không.”
Hồng Tỷ nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của tướng quân Trần nhìn mình, hơi cứng người lại một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
Thực ra, dựa vào những thông tin vừa nghe lén được từ cuộc trò chuyện của họ, lời nói của đôi tỷ đệ kia có vẻ không phải là giả dối.
Hơn nữa, những vật dụng thân cận và thư từ qua lại của Nhị lão gia cũng đã xác thực rằng bọn họ đúng là con cái của người thê tử lẽ của Nhị lão gia Tiêu gia.
“Gia huấn của nhà họ Tiêu không cho phép nạp thiếp, quả thật là có lý.” Hồng Tỷ thở dài.
Nam nhân nhà họ Tiêu phải trấn giữ biên cương, chiến đấu hết sức mình, còn lại bao nhiêu tinh lực để quản lý đám con thứ và thê thiếp chứ?
Phía sau có ổn định, phía trước mới có sức để đối phó với ngoại địch, muốn dẹp ngoài trước phải yên trong đã!
Nếu sơ sẩy chút thôi, sẽ nuôi ra những kẻ như Tiêu Lan Ninh và Tiêu Lan Đường, một cặp không có tên trong gia phả cũng chẳng ra gì!
Dù đại tiểu thư là ngoại tôn nhưng khi sinh ra vẫn được ghi tên vào gia phả nhà họ Tiêu.
“Còn đôi tỷ đệ đó, cứ để họ tự do như vậy sao?” Quan Duyệt Thành lạnh lùng hỏi.
“Thế nào, Quan đại ca, chẳng lẽ ngươi định giết người diệt khẩu sao? Bọn họ đường đường từ cổng thành mà vào, bao nhiêu tướng sĩ đều trông thấy cả.”
Giọng nói lạnh lẽo của Tống Đường bỗng vang lên.
Quan Duyệt Thành lạnh lùng liếc nhìn, chỉ thấy Tống Đường được thị vệ đẩy vào phòng.
“Hừ, ta phải hỏi ngươi đấy, ngươi bị làm sao vậy, hôm nay làm sao thế? Chẳng lẽ không nhận ra rằng đôi tỷ đệ kia là do tân đế đẩy tới trước mặt chúng ta, để gây chia rẽ Xích Huyết sao?”
Tống Đường im lặng một lát rồi đáp: “Ta biết, nhưng không thể động vào họ. Trước mặt bao nhiêu tướng sĩ, nếu tùy tiện động vào đôi tỷ đệ này, danh tiếng thiếu chủ quân vì tranh đoạt quyền lực mà tàn hại huynh đệ ruột thịt sẽ không tránh khỏi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất