Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược khẽ nghiêng mặt, nhếch môi cười nhẹ, trong đôi lông mày sắc lạnh hiện lên vẻ chế nhạo.
Gương mặt nàng vốn đã góc cạnh, nay thêm vào khí thế băng lãnh tích tụ từ chiến trường, khiến nụ cười càng thêm sắc bén, tựa như ánh đao kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Lan Đường — “Hừ.”
Chỉ một cái nhếch môi, một ánh mắt, cũng đủ khiến Tiêu Lan Đường lạnh toát cả người, bất giác run rẩy, lùi lại một bước.
Hành động lộ vẻ sợ hãi này lập tức khiến ánh mắt của tất cả tướng lĩnh Xích Huyết thêm phần khinh bỉ. Đến một ánh nhìn của nữ chủ quân mà còn không chịu nổi, lại dám mơ tưởng ngôi vị thống lĩnh Xích Huyết? Thật không biết tự lượng sức!
Ngay cả Tống Đường, người có thái độ khác lạ khi nãy, nhìn Tiêu Lan Đường thốt ra những lời không biết cân nhắc cũng phải cau mày, tỏ rõ sự thất vọng. Cặp huynh muội này tuy có chút bản lĩnh, nhưng rốt cuộc lại không hiểu thế nào là đấu tranh quyền lực, càng không quen đối mặt với những âm mưu, sát phạt nơi chiến trường.
Thật ngây thơ và nực cười.
“Im miệng! Xích Huyết là thứ mà hạng người vô danh tiểu tốt nào cũng có tư cách thừa kế sao?!”
Quan Duyệt Thành nghe câu nói của Tiêu Lan Đường mà cảm thấy như toàn bộ Xích Huyết, thậm chí cả Tiêu soái, đã bị xúc phạm.
Là một người thường điềm đạm, vậy mà lần này ông nổi giận lôi đình, lập tức giơ chân đá thẳng về phía Tiêu Lan Đường.
Tiêu Lan Đường không ngờ vị đại tướng quân này lại ra tay bất ngờ như vậy!
Tống Đường thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên: “Quan tướng quân, không được!”
Dù Tống Đường có võ công, nhưng làm sao địch lại Quan Duyệt Thành, một người xuất thân từ sát thủ, thực lực hàng đầu. Ngay cả khi ông đã truyền một nửa nội lực để giúp Minh Lan Nhược rèn luyện kinh mạch, thì các kỹ thuật sát thủ thực chiến của ông vẫn đủ để khiến những cao thủ hàng đầu như Thượng Quan Diễm Kiều phải cẩn trọng đối phó.
Tiêu Lan Đường chỉ kịp giơ tay chắn đỡ, nhưng ngay lập tức bị cú đá của Quan Duyệt Thành trúng thẳng vào vai, bay ra xa va vào tường, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu!
Đó là còn nhờ Tống Đường kịp thời ngăn cản bớt lực đá, nếu không, Quan Duyệt Thành đã rút kiếm ra và một nhát làm hắn trọng thương, để hắn phải hối hận vì đã dám nói những lời ngông cuồng.
“Lan Đường!” Tiêu Lan Ninh cuối cùng bừng tỉnh khỏi cơn sốc, hét lên rồi lao đến bên đệ đệ, khóc lóc: “Các người dám đánh người ngay trước mặt… Còn vương pháp nào nữa không! Lan Đường! Lan Đường! Ca thế nào rồi?”
Quan Duyệt Thành cau mày, vẻ mặt đầy sát khí, không kiên nhẫn nói: “Hắn không chết được, chỉ gãy xương đòn thôi, la lối cái gì! Nếu còn nói năng vô lễ, đánh cũng là nhẹ đấy!”
Cả đời ông quen thấy những nữ nhân mạnh mẽ như Quan Âm tiểu thư, Nguyệt Nương, người thì thông minh, quyết đoán, kẻ thì cương liệt như lửa. Ngay cả hai nghĩa nữ của hắn, Xuân Hòa và Cảnh Minh cũng đều được dạy dỗ thành những nữ nhân sắc bén như đao kiếm nên hắn đặc biệt không ưa nổi loại nữ nhân chỉ biết khóc lóc khi gặp chuyện.
“Quả thật các người quá ức hiếp người khác! Đây rốt cuộc là nơi ăn thịt người gì vậy!” Tiêu Lan Ninh vừa run vừa khóc, giọng đầy tuyệt vọng.
Tiêu Lan Đường, tay ôm lấy vai bị thương, gương mặt đầy đau đớn, nhưng không dám nhìn thẳng vào Minh Lan Nhược, chỉ hằn học nhìn chằm chằm vào mũi giày của nàng. Trong lòng hắn ta tràn đầy căm hận nữ nhân này, kẻ chiếm đoạt tất cả những gì lẽ ra phải thuộc về hắnta.
Tống Đường nhanh chóng đẩy xe lăn đến bên Tiêu Lan Đường, kiểm tra thương thế, cau mày nói: “Gãy xương đòn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Quan Duyệt Thành rõ ràng cố tình đánh vào xương đòn, một vết thương không gây chết người, nhưng lại khiến mọi cử động trở nên đau đớn vô cùng. Dù chỉ ho, hắt hơi, hoặc nhúc nhích đầu hay tay, cũng sẽ đau nhói.
Tiêu Lan Ninh, thấy Tống Đường là người duy nhất tỏ ra thiện ý, khẽ run rẩy, nước mắt chảy ròng: “Xin ông cứu chúng ta.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng quan sát vở kịch này, rồi thản nhiên nói với Tống Đường: “Quân sư Tống, giao cặp huynh muội này cho ông. Ông có thể nói rõ cho họ biết, muốn có được Xích Huyết phải trả giá và làm những gì. Cũng tiện thể dạy họ những lời nào không nên nói, kẻo không cẩn thận lại bị đánh chết ở nơi ăn thịt người này, thật là đáng thương.”
Nàng cười nhạt, quay người rời đi, các tướng lĩnh khác nhanh chóng đi theo. Quan Duyệt Thành cũng không quên liếc Tống Đường với ánh mắt lạnh lẽo, không hề che giấu sự khinh miệt và khó chịu.
Sắc mặt của Tiêu Lan Đường và Tiêu Lan Ninh trở nên vô cùng khó coi. Dù họ có cố gắng giảm bớt khoảng cách về địa vị thế nào, sự thật vẫn không thể phủ nhận — những người đứng trước mặt họ không hề tỏ ra tức giận hay bận tâm quá mức. Chỉ với một cái nhướng mày của Minh Lan Nhược, thủ hạ của nàng đã thay nàng ra tay.

Ads
';
Advertisement