Từ Tú Dật sững sờ, nàng không dám tin khi nhìn thấy phần vòi ấm cắm sâu vào mặt bàn.
Nếu thứ đó đâm vào cổ mình…
Nàng lập tức không kìm được mà hít một hơi thật sâu, nhìn hắn chằm chằm: “Chàng… làm sao có thể làm được như vậy!”
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã tránh được ám khí của nàng từ trên xà nhà, còn lướt tới phía sau lưng nàng.
Cáo Bạc dùng một tay bế nàng lên, xoay người ngồi xuống ghế, rồi rút chiếc vòi ấm ra.
Hắn lười biếng dựa vào vai nàng: “Tiểu nguyệt lượng, võ nghệ có quy tắc và chiêu thức, nhưng giết người thì không. Kẻ giết người giỏi nhất không phải lúc nào cũng là võ giả xuất sắc nhất. Nàng hiểu chứ?”
Thiếu nữ ngây ngô ngồi trên đùi hắn, nhìn hắn bối rối: “Ta không hiểu.”
Cáo Bạc hít nhẹ mùi hương từ chiếc cổ thanh mảnh của nàng, đôi mắt bạc cong lên: “Vậy để ta lấy một ví dụ đơn giản — giết gà.”
“Để giết gà, hầu hết mọi người sẽ bắt lấy con gà, không cho nó giãy giụa, rồi lột lông ở cổ và cắt đứt yết hầu bằng một nhát dao.”
“Nhưng sói hoặc cáo khi giết gà chỉ cần chớp đúng thời cơ, lao tới và cắn đứt cổ con gà.”
Từ Tú Dật, vốn là một võ giả, lúc này suy tư hỏi: “Cách đầu tiên là những gì chàng nói về quy tắc và chiêu thức, còn cách sau là cách kẻ giết người hành động không theo quy tắc…”
“Không có quy tắc, mọi thứ đều là vũ khí.” Cáo Bạc mở bàn tay một cách lười biếng.
Từ Tú Dật giờ mới nhận ra rằng những thứ vừa rồi đập vào mặt nàng chẳng qua chỉ là vài chiếc bánh ngọt!
Tấm khăn trải bàn, chiếc bình rượu lúc nãy…
Hắn thậm chí không cần dùng kiếm hay đao, bất cứ thứ gì xung quanh đều có thể trở thành vũ khí chết người trong tay hắn.
Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đôi môi mím chặt: “Vậy là, chàng vẫn luôn nhường ta?”
Cáo Bạc mỉm cười: “Đừng giận, tiểu nguyệt lượng. Ta không dùng cách giết người vì ta chưa từng có ý định giết nàng. Nếu chỉ so về võ nghệ, nàng và ta thật ra ngang nhau.”
Từ Tú Dật giờ mới hiểu ra, trong thực chiến và ngoài thực chiến, dù có cùng một trình độ võ học, sự chênh lệch trong cách ra tay vẫn có thể rất lớn.
Hóa ra, danh tiếng của Cáo Bạc không chỉ đến từ danh hiệu “Cửu Thiên Tuế”.
“Chàng… đã giết nhiều người rồi?” Nàng không kìm được mà hỏi.
Đôi mắt bạc quyến rũ của Cáo Bạc khẽ nheo lại, hắn tiến sát mặt nàng, như một con cáo thật sự, hít lấy mùi hương từ làn da mềm mại trên mặt nàng: “Hỏi nhiều làm gì, dù sao nàng cũng đã thua, tiểu nguyệt lượng.”
Từ Tú Dật bất giác run rẩy, cảm thấy mình giống như một con gà đang bị con cáo hít mùi.
Nàng: “…”
Nàng đẩy mặt hắn ra: “Được rồi, chàng muốn ở lại thì ở lại, nhưng không được để lộ thân phận và khuôn mặt, tránh bị phát hiện.”
Cùng lắm thì để mọi người trong phủ Lăng Ba thấy hắn từ phía sau, biết rằng trong sân của nàng có rất nhiều hộ vệ.
Dù sao, người trong phủ cũng không thể từng người một vào soi mặt họ.
Đại ca của nàng đồng ý để Cáo Bạc đến, có lẽ vì hắn đã cho thấy thực lực của mình.
Cáo Bạc cười nhẹ: “Sao phải phiền phức vậy? Ta chỉ cần mặc bộ đồ của hộ viện, che mắt bằng một miếng vải, rồi nói với mọi người ta là cao thủ giang hồ bị mù, được đại ca nàng mời tới bảo vệ cho viện của nàng là xong.”
Cách đơn giản và thô bạo, nhưng lại rất hợp lý.
Người trong phủ Lăng Ba đều biết đại tiểu thư nhà họ Từ bị ép gả vào đây, gọi là phu nhân nhưng chẳng khác nào con tin.
Việc nhà họ Từ cử người bảo vệ nàng cũng là điều dễ hiểu.
Từ Tú Dật suy nghĩ một lát, thấy cách này quả thực hợp lý, nàng gật đầu đồng ý: “Được, chàng nghĩ thấu đáo hơn ta.”
Cáo Bạc lười biếng rút chiếc trâm cài tóc của nàng: “Nàng vẫn là một cô nương nuôi trong khuê phòng thôi, mới mười sáu mười bảy tuổi, sau này lớn lên sẽ hiểu hơn.”
Hắn ghét nhất việc nàng còn nhỏ tuổi mà lại búi tóc kiểu phu nhân, cố tình làm mình trông già dặn.
Mái tóc dài của Từ Tú Dật lập tức xõa xuống.
Nàng đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng đấm vào người hắn: “Chàng đừng lúc nào cũng động tay động chân với ta, nếu để người ngoài nhìn thấy thì sẽ ra sao?”
Suốt những năm tháng sống trong khuê phòng, nàng không quen với việc có một nam nhân lúc nào cũng muốn ôm, muốn hôn mình.
Cáo Bạc thản nhiên bế nàng đến giường, đặt nàng xuống, cười tà: “Sao, đêm tân hôn của nàng với nam nhân khác, khi nafng chủ động cởi đồ, nàng không nghĩ đến việc sẽ ra sao à?”
Khuôn mặt của Từ Tú Dật lập tức đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa đau lòng: “Chàng… Chàng biết vì sao ta làm vậy mà. Nếu chàng thấy ta hạ tiện, thì đừng đến nữa!”
Gương mặt nàng còn non trẻ, nhưng không chịu nổi lời nói thẳng thừng, dẫu bản thân đã làm ra những chuyện đó, nhưng nàng lại không chịu được người khác nhắc đến!
Cáo Bạc mỉm cười, nắm lấy tay nàng: “Không không không, là ta hạ tiện, tự nguyện làm người tình của Đô thống phu nhân mà không cần danh phận, còn vui vẻ đến đây làm vệ sĩ cho đại tiểu thư nhà họ Từ.”
Cáo Bạc vừa nói, vừa tự nhiên mà xị mặt xuống, quay lưng lại, khoanh tay ngồi xuống với vẻ hờn dỗi: “Hừ ——!!”
Từ Tú Dật nhìn hắn, vốn định dỗ nàng nhưng lại tự mình giận dỗi, khiến nàng không nhịn được cười.
Nàng khẽ ho một tiếng, cố gắng giữ giọng nghiêm túc: “Dù sao thì, chúng ta đều là những kẻ không danh không phận. Ngay cả Điện hạ Thương Kiều ban đầu cũng chẳng có danh phận mà…”
Cáo Bạc nghe vậy, suy nghĩ một chút, rồi tâm trạng bỗng nhiên tốt lên: “Phải rồi, ngay cả người quyền lực như Thương Kiều cũng chỉ là ngoại thất, không có danh phận gì, ta lo gì chứ!”
Hắn tự mỉm cười, nghĩ ra cách tự tìm niềm vui từ bất hạnh của người khác, đột nhiên cảm thấy cuộc đời không còn quá nặng nề nữa, cười hì hì.
Cáo Bạc vốn không phải người hay bận tâm, nghĩ thông suốt rồi, hắn liền cúi xuống mở chiếc bao lớn của mình: “Ta sẽ ở lại đây từ nay, để ta xem nên bày đồ đạc của ta ở đâu.”
Nói xong, hắn bắt đầu lôi ra từ bao: quần áo, đồ vệ sinh cá nhân, thậm chí… một con cáo bông lớn.
Từ Tú Dật nhìn cảnh đó mà sững sờ: “…”
Chuyện này… thật sự nàng không thể ngờ tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất