Minh Lan Nhược - FULL

Lăng Ba nhíu mày: “Nữ nhi nhà họ Từ, thần cũng chẳng nhớ rõ dung mạo ra sao, chuyện này thần không thành vấn đề.”
Cũng chỉ là cần một cái danh phận đương mẫu gia chủ mà thôi, bệ hạ cần kiềm chế nhà họ Từ, hắn ta tự nhiên sẽ phối hợp.
“Ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy, vất vả cho ngươi rồi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên cười.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Lăng Ba là vẻ nghiêm túc: “Là bệ hạ có ân với thần, năm đó trên chiến trường nếu không phải bệ hạ cứu giúp, Lăng Ba này đã sớm mất mạng.”
Mạng này, sớm đã là của bệ hạ.
Nói rồi, hắnta do dự một chút, nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đang cúi đầu ho khan, lo lắng nói: “Lần trước phế phủ bệ hạ bị tên nghịch tặc Thương Kiều kia làm bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, xin bệ hạ nhất định phải chú ý long thể.”
Đặc biệt là hai tháng trời trong trận thủ thành Vũ Xương, tuy bệ hạ không còn đích thân ra trận.
Nhưng ngày đêm lo nghĩ việc quân, cũng là cực kỳ vất vả, bệnh ho ngày càng nặng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vỗ vỗ vai Lăng Ba: “Khụ khụ… Trẫm không sao, còn có người muốn triệu kiến, ngươi đi đi.”
Lăng Ba có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Thần cho thái y ở ngoài cửa chờ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp biết hắn ta lo lắng cho mình, liền gật đầu: “Được.”
Lúc Lăng Ba rời đi, vừa vặn nhìn thấy một người cúi đầu được thị vệ dẫn vào.
Hắn ta liếc nhìn người nọ, tuy đối phương ăn mặc như người Hán, còn cúi gằm mặt.
Nhưng hắn ta cũng nhận ra đó là người đang chữa trị cho Chu Vũ đại tướng quân – một vị Đại Vu sư đến từ Miêu Cương.
Lăng Ba có chút khó hiểu, chẳng lẽ bệ hạ muốn cho Miêu y đến chữa bệnh cho mình sao?
Nếu là Minh gia đại tiểu thư năm xưa, hắn ta còn rất tin tưởng y thuật của nàng, nhưng những Miêu y nơi sơn dã này, càng giống Vu sư hơn.
Chỉ là hiện tại hắn ta cũng không tiện nói gì, Lăng Ba nghĩ, lần sau phải tìm cơ hội khuyên nhủ bệ hạ, đừng nên quá tin tưởng loại Vu sư sơn dã này.
Cánh cửa phòng lại đóng sập.
Vị Đại Vu sư kia cung kính tiến lên hành lễ, tay phải đặt trên ngực trái: “Tham kiến bệ hạ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngồi xuống, nhìn hắn ta: “Gần đây tình hình của Chu Vũ tướng quân thế nào rồi?”
Vị Đại Vu sư kia do dự một chút, vẫn nói: “Tiểu nhân đã dốc hết mọi biện pháp để giải độc cho Chu Vũ tướng quân, nhưng độc trên mũi tên đó là do Thánh nữ hạ cổ, tiểu nhân trước nay chưa từng gặp qua, là do Thánh nữ mới luyện chế ra…”
Mỗi đời Thánh nữ đều sẽ lợi dụng Cổ thần trong cơ thể để tạo ra cổ trùng của riêng mình.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn biết ngươi đã cố gắng thế nào, cũng không muốn biết cổ độc kia lợi hại ra sao, trẫm chỉ muốn biết tình hình của Chu Vũ tướng quân như thế nào.”
Bên phía Tây Bắc đang chống lại đại quân của Diễm vương có một người biểu đệ khác của nhà họ Chu và mấy vị đại tướng quân khác.
Nhưng ngoại trừ biểu huynh Chu Sâm, người có năng lực tác chiến tốt nhất chính là người biểu đệ không cùng mẫu thân Chu Vũ này.
Hắn cần Chu Vũ cùng mình kề vai chiến đấu.
Vị Đại Vu sư kia thở dài, vẻ mặt rất phiền muộn và bất lực: “Bệ hạ, tiểu nhân chỉ muốn nói tiểu nhân đã cố gắng hết sức để giải độc, tuy bảo toàn được tính mạng cho Chu Vũ tướng quân, nhưng thân thể của ngài ấy từ nay về sau sẽ rất yếu ớt, e là khó có thể ra trận được nữa.”
Cổ độc của Thánh nữ đâu phải dễ giải, đừng nói là ra trận, có khi còn ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Hơn nữa, nếu hắn ta giải được cổ độc của Thánh nữ, bên phía Thánh nữ sẽ lập tức biết được.
Miêu Cương chỉ lớn như vậy, cao thủ về cổ độc cũng chỉ có bấy nhiêu người, Thánh nữ cho người điều tra một chút, là có thể biết được hắn ta đã phản bội nàng và Miêu Cương.
Thôi xong rồi, hắn ta không thể nào quay về Miêu Cương được nữa!
May mà người nhà đã được đưa ra ngoài hết rồi, sau này chỉ có thể đổi tên đổi họ sống ở Trung Nguyên, nhưng cả đời sẽ bị truy sát.
Cũng giống như vị Thánh nữ đời trước bị truy sát cả đời, loại ngày tháng dày vò này sắp tới lượt hắn ta rồi!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe vậy, nhíu mày: “Còn cách nào chữa khỏi cho Chu Vũ tướng quân không?”
Chu Vũ dũng cảm mưu lược, chinh chiến sa trường nhiều năm, không thể ra trận nữa, thật đáng tiếc.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, như thể nếu hắn ta dám từ chối, cả nhà hắn ta sẽ bị chém đầu.
Vị Đại Vu sư kia chỉ có thể gật đầu nói: “Tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hối hận đến mức ruột gan đều xanh lét, lúc trước sao lại tham lam những lợi ích mà hoàng đế hứa hẹn chứ.
Khiến bản thân tiến thoái lưỡng nan, không còn đường lui.
Nhưng cho dù hối hận thế nào, cũng chỉ có thể tiếp tục, bởi vì hiện tại hắn ta chỉ có thể dựa vào việc ôm chặt lấy đùi hoàng đế mà sống.
May mà hoàng đế vẫn còn cần hắ tan…
“Đến xem mạch cho trẫm, vết thương của trẫm cũng đã khỏi lâu như vậy rồi, sao vẫn ho mãi không dứt.” Giọng nói lạnh nhạt trầm thấp của Thượng Quan Hoành Nghiệp vang lên.
Vị Đại Vu sư kia lập tức tiến lên, quỳ xuống bắt mạch cho hắn, sau đó lại xem xét lưỡi và đáy mắt của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới do dự nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, tiểu nhân xin hỏi, gần hai tháng nay, người có phải thường xuyên ho khan, đờm ít mà dính, trong đờm có lẫn ít tia máu, còn kèm theo khó thở, hai gò má đỏ ửng, sốt nhẹ về chiều, người nóng ran về đêm nhưng đổ mồ hôi trộm, gầy gò, mệt mỏi…?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không sai, trẫm quả thực có những triệu chứng này.”
Tính ra từ lúc hắn bị thương đến nay cũng đã gần bốn tháng rồi, hôn mê ở Đại Danh phủ hai tháng tỉnh lại cũng đã được hai tháng.
Hắn chinh chiến sa trường cũng đã nhiều năm, tuy lần này bị thương nặng nhất, suýt nữa mất mạng.
Nhưng cũng không nên lâu như vậy, đến cầm kiếm cũng có chút khó khăn.
Vị Đại Vu sư kia suy nghĩ một chút: “Tuy vết thương ở phế phủ của bệ hạ đã khỏi được mấy tháng rồi, nhưng tiểu nhân cảm thấy bệnh tình hiện tại của người không giống như chỉ đơn thuần là bị thương phế phủ, mà giống như là…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy vẻ mặt do dự của vị Đại Vu sư kia, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Nói thật, trẫm sẽ không làm gì ngươi, nhưng ngươi dám nói dối một chữ, trẫm nhất định sẽ không tha.”
Vị Đại Vu sư kia lập tức dập đầu xuống đất: “Bẩm bệ hạ, người đây nhìn giống như là – lao bệnh.”
Như thể một tiếng sét đánh ngang tai.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ, đồng tử co rút lại!
Lao bệnh?!
Căn bệnh khiến người ta ngày càng suy yếu, ngay cả vị tướng quân dũng mãnh nhất cuối cùng cũng sẽ biến thành con mèo yếu ớt ho khan từng cơn, cuối cùng ho ra máu mà chết sao?
Cả người hắn cứng đờ: “Ngươi chắc chắn?”
Vị Đại Vu sư kia do dự một chút, nói: “Tiểu nhân khi còn làm Đại Vu sư, đã từng gặp qua bệnh nhân như vậy, quả thực rất giống với tình trạng của người, nếu người lo lắng, có thể cho thái y đến hội chẩn.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhắm mắt lại, siết chặt chiếc nhẫn trên tay, suýt chút nữa đã bóp nát nó: “Không… không cần.”
Hắn đã cho thái y đến xem bệnh cho mình rất nhiều lần rồi.
Mấy ngày nay, hắn luôn cảm thấy thái y có vẻ mặt kỳ lạ, nhưng lại không hỏi ra được gì.
Lúc đó chiến sự cấp bách, người của Xích Huyết và Sở Nguyên Bạch từng bước ép sát, hắn cũng không có tâm trạng hỏi nhiều.
Cho đến hôm nay, hắn cho triệu Đại Vu sư của Miêu Cương đến hỏi chuyện, nhất thời hứng khởi, bảo hắn ta xem bệnh cho mình.
Người Miêu tính tình thẳng thắn, không che giấu, cho nên mới trực tiếp nói ra.
Kết hợp với biểu hiện của các thái y, chỉ sợ hắn mắc bệnh lao, tám chín phần là thật.
“Tại sao trẫm lại mắc phải loại bệnh này?” Thượng Quan Hoành Nghiệp xoa xoa mi tâm, dung mạo tuấn tú của hắn vì gầy gò mà lộ ra vẻ u ám.
Vị Đại Vu sư kia nói: “Cái này… Sau khi phế phủ của bệ hạ bị trọng thương, thân thể suy nhược, ngày đêm bôn ba, lo lắng việc quân, cho nên mới mắc phải chứng bệnh này.”
“Bệnh lao ở Trung Nguyên gần như là không có thuốc chữa, vậy Miêu y có thể chữa được không?” Thượng Quan Hoành Nghiệp hỏi.

Ads
';
Advertisement