“Im miệng đi, Thiên Tuế Gia là đau lòng cho ta, huống chi ngài làm gì cũng không phải ngươi có thể phàn nàn được, đừng nói nữa!” Vân Nghê lạnh lùng ngắt lời ả ta.
Kiếm Vũ chỉ có thể im lặng, ả cũng biết rằng Đông xưởng có rất nhiều kẻ là tai mắt của Thiên Tuế Gia, liền nói nhỏ với sự sợ hãi: “Vâng!”
Vân Nghê nhìn hình bóng lạnh lùng của Thương Kiều, tự nói với mình: “Thiên Tuế Gia chỉ là bị yêu nữ mê hoặc thôi, sau này, ngài ấy sẽ hiểu thôi.'”
Nếu mọi việc dễ dàng như vậy, ông trời cũng không chọn ả để tái sinh một lần nữa.
Ả là người được trời chọn, trong tương lai nhất định sẽ tiêu diệt yêu nữ Minh Lan Nhược, cứu Thiên Tuế Gia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đàm ma ma đã đến từ sớm, đợi Minh Lan Nhược thức dậy.
Minh Lan Nhược ôm đứa bé trắng trẻo trong lòng, giúp cậu bé mặc y phục, rồi giao cho Cảnh Minh, sau đó lại sắp xếp hành lý thuốc sẵn sàng đi kiểm tra cho Thái hậu.
“Mẫu thân đi đâu vậy…” Tiểu Hi Nhi nhẹ nhàng nắm tay Minh Lan Nhược.
Đàm ma ma nhìn thấy đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp, chăm chú nhìn mình một cách cầu xin, không thể nhịn cười nói: “Thái hậu nói, ngài hãy đưa tiểu thiếu gia đi cùng, người đã chuẩn bị những thứ trẻ con thích ăn.”
Minh Lan Nhược ngơ ngác, trong kinh thành, mọi người đều coi Tiểu Hi là đứa con ngoài giá thú, là một sự xấu hổ.
Nhưng tại sao Thái hậu lại không tránh né như vậy?
Đàm ma ma vỗ vỗ tay nàng: “Thái hậu không có nhiều điều kiêng kỵ như vậy, người là người như thế nào, Vương phi biết mà.”
Minh Lan Nhược cười đáp: “Vâng.”
Minh Lan Nhược dẫn Tiểu Hi đi đến biệt viện Thái hậu đang ở, nơi này có một nguồn nước nóng tự nhiên, không gian rất thanh bình, hương nhang thoang thoảng.
Trong phòng, đằng sau tấm bình phong bích ngọc khảm thất bảo, Thái hậu đang ngồi bên một chiếc bàn đầy đồ ăn sáng.
Thấy nàng được Đàm ma ma đưa đến, bà lão trách mắng: “Sao đến chậm vậy? Không sợ con trai đói.”
Minh Lan Nhược cười và nhắc Tiểu Hi hành lễ: “Đi đi, bái kiến Thái hậu.”
Tiểu Hi ngoan ngoãn làm theo lễ nghi Minh Lan Nhược dạy, quỳ trên tấm đệm và hành lễ với Thái hậu.
Cậu bé nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Hi bái kiến Thái hậu bà bà, Thái hậu bà bà sống lâu trăm tuổi.”
Nhìn thấy nàng được Đàm ma ma dẫn vào, bà lão nhẹ nhàng khiển trách: “Tại sao lại đi chậm thế này, không sợ con trai đói sao.”
Thái hậu chuyển ánh mắt từ đứa trẻ như chiếc bánh gạo nếp sang Minh Lan Nhược, liếc xéo một cái: “Im đi.”
Bà lão với vẻ mặt nghiêm túc, vẫy tay về phía Tiểu Hi: “Đến đây với Thái hậu bà bà đi, đừng để ý đến mẫu thân con!”
Người lớn tuổi thường thích nhìn những đứa trẻ trắng trẻo, mềm mại, chưa kể Tiểu Hi còn đẹp hơn cả tranh vẽ.
Tiểu Hy vui vẻ “Ồ” một tiếng, đứng lên và chạy về phía Thái hậu.
Cung nữ bế Tiểu Hy lên và đặt xuống chiếc ghế gỗ được sắp xếp sẵn bên cạnh Thái hậu.
Tiểu Hy đặt tay lên mép bàn, nhìn ngắm món ăn đủ màu sắc, đôi mắt to tròn đen láy sáng lên: “Tất cả những món này đều là cho Tiểu Hi ạ?”
Thái hậu gật đầu: “Tất cả đều là của con!”
Thái hậu bà bà thật tuyệt vời! Cậu bé đột nhiên quay người, ngẩng đầu lên, “Chụt” một tiếng, dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn lên khuôn mặt của Thái hậu.
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, không khí trở nên ngột ngạt.
Mặc dù hai vị đích hoàng tử của Bệ hạ là Thái tử và Tần Vương điện hạ đều chưa có đích tử, nhưng thiếp của các hoàng tử vẫn sinh được bảy tám hoàng tôn.
Vì vậy, Thái hậu có một số hoàng tôn nhỏ, nhưng bà luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, những hoàng tôn đó chỉ không bị hoảng sợ đến khóc khi gặp bà là tốt rồi.
Ai có can đảm đến mức dám hôn lão Thái hậu một cách táo bạo như vậy.
Thái hậu ngạc nhiên một lát, sau đó lộ ra nụ cười hiếm hoi: “Ăn đi, ăn đi, có chút điểm tâm, không đủ thì ta cho người làm thêm.”
Lời nịnh nọt đơn giản, chân thành và thẳng thắn của cậu bé cùng nụ hôn nhẹ nhàng khiến trái tim bà tan chảy.
“Ngon quá!” Tiểu Hy vui vẻ cằm lấy điểm tâm và bắt đầu ăn.
Thái hậu không nhịn được nhéo nhéo cái má mềm mại của Tiểu Hi, nói với Minh Lan Nhược: “Con đã sinh ra một đứa trẻ lanh lợi hơn con rất nhiều!”
Minh Lan Nhược lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ cúi đầu hành lễ: “Thằng bé đúng là rất lanh lợi!”
“Được rồi, ngồi đi, đã ra ngoài cung rồi mà còn quan tâm đến những thứ lễ nghi này, nhìn mà ta cảm thấy phát chán.” Thái hậu đập nhẹ bàn.
Minh Lan Nhược mỉm cười ngồi xuống, cung nữ liền mang bát đũa đến, rửa tay và rót trà cho nàng.
Lễ nghi trong cung là ăn không nói, ngủ không nói.
Khi đã dùng xong bữa ăn, Thái hậu mới nói: “Hôm qua, ta nghe nói, Thương Kiều đã ra lệnh để những cô nương đó ngâm trong nước cả đêm, ngất xỉu mới được phép rời đi. Đích tiểu thư Chu gia vẫn còn đang ngâm trong nước.”
Mính Lan Nhược khẽ gật đầu: “Vâng ạ, khi Thiên Tuế Gia đến, con cũng có mặt.”
“Bây giờ những tiểu thư kia khóc rất dữ dội, nha hoàn của tiểu thư Chu gia thậm chí đã được cử về kinh, Chu phu nhân đang vội đến Đường Sơn xin gặp Ai Gia.” Thái hậu lạnh lùng nói.
Minh Lan Nhược đặt đũa xuống, xin lỗi Thái hậu: “Lan Nhược lại gây rắc rối cho người, Thái hậu có mệnh lệnh gì?”
Thái hậu là mong muốn nàng yêu cầu Thương Kiều tha cho đích tiểu thư Chu gia sao?
Nàng có thể hiểu được, dù sao nhà họ Chu hiện tại đang nắm giữ binh quyền ở biên giới Tây Bắc.
Chu phu nhân coi đứa con gái duy nhất quý giá như chính đôi mắt của mình và mong muốn con gái mình cũng có tương lai huy hoàng như Chu hoàng hậu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất