Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Tề Tử thoáng cứng người, lặng lẽ cúi mắt xuống —
“Gia, tỷ tỷ Xuân Hòa đối xử với nô tài rất tốt. Nô tài không cha không mẹ, từ nhỏ đã bị cữu cữu mang vào cung để trừ thuế, cả đời này cũng là kẻ cô độc, có nhiều bạc như vậy cũng vô dụng.”
Hắn ta ngừng lại một chút, giọng nói thấp hẳn xuống: “Tỷ tỷ Xuân Hòa nhận nô tài làm đệ đệ, tỷ ấy sinh con, nô tài cũng coi như là cữu cữu. Đến khi chết, ít nhất cũng có cháu cúng cho nén hương, không đến nỗi làm cô hồn dã quỷ.”
Thương Kiều nhìn dáng vẻ ủ rũ của hắn ta, đột nhiên giơ chân đá một cái, lạnh lùng nói: “Đừng có làm ra vẻ mất tinh thần như thế, ngươi nghĩ gia ngươi chưa từng làm thái giám sao? Hay ngươi cảm thấy gia ngươi bạc đãi ngươi?”
Hắn chẳng những từng làm thái giám, mà cả đời cũng chưa từng nghĩ mình có thể hồi phục, đã sớm tính chuyện sống trọn đời trong cảnh ấy.
Tiểu Tề Tử bị đá ngã lăn ra đất, luống cuống bò dậy: “Gia là người hào phóng nhất, từ trong Đông Xưởng đến người của Cẩm Y Vệ ai cũng biết điều đó.”
Mặc dù đôi lúc gia có chút tùy tiện và cay nghiệt, nhưng chính là gia luôn coi bọn họ như đồng loại mà đối xử, chưa từng khinh miệt đám thái giám như bọn hắn.
Trong giọng nói của hắn tacó chút ấm ức: “Nhưng đem hết gia tài cho tỷ tỷ Xuân Hòa là ý của nô tài.”
Thương Kiều chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào: “Người làm thái giám chẳng phải đều hy vọng về già, khi không còn sức phục vụ, có chút của cải dành dụm để sống cho an nhàn hay sao? Ngươi đem hết gia tài cho Xuân Hòa, chẳng lẽ định sau này chết, chỉ được quấn trong tấm chiếu cỏ rồi bị vứt vào bãi tha ma?”
Tiểu Tề Tử cúi đầu, giọng lí nhí: “Nô tài chỉ vì chuyện hậu sự mới đối xử với tỷ tỷ Xuân Hòa như vậy.”
Từ xưa đến nay, thái giám đều là những kẻ không gốc rễ, sau khi chết thân thể chẳng hoàn chỉnh, không thể nhập mộ tổ tiên.
Nếu thái giám lúc chết có con nuôi, ít ra cũng có thể nhận được một nén hương, có chút tiền giấy.
Nếu còn người nhà nhớ đến sẽ có được một ngôi mộ.
Không có con nuôi thì chỉ có cục Công sự cung cấp một chiếc quan tài mỏng, mang đi chôn.
Những lão thái giám kém may mắn hơn thì chỉ bị quấn trong tấm chiếu cỏ rồi bị vứt ra bãi tha ma.
Tiểu Tề Tử chính là loại người cô độc, không có ai nhớ đến.
Nói rồi, hắn lại liếc nhìn Thương Kiều đầy cầu xin: “Hơn nữa nô tài còn đi theo gia, tương lai còn dài, chẳng lẽ lại không tích góp được chút của cải cho bản thân sao?”
Thương Kiều nhìn dáng vẻ của hắn, lại muốn đá hắn thêm một cái: “Ngươi là định bám lấy bản vương đây đúng không?”
Tiểu Tề Tử thấy chân chủ tử gia lại đưa qua, vội vàng ôm mông nhảy qua một bên: “Gia, xin ngài đừng đá nữa, nếu đá thêm, mông nô tài sẽ bầm xanh mất.”
Thương Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là chẳng ra gì. Thật sự thích Xuân Hòa, sao không đi mà cướp?”
Tiểu Tề Tử ôm lấy mông, khuôn mặt thanh tú gầy gò hiện lên một nụ cười u ám: “Tỷ tỷ Xuân Hòa muốn có một cuộc sống hòa thuận với phu quân, con cái đầy đàn, nô tài như ta… sao có thể xứng đáng.”
Không phải ai cũng có được cơ duyên như chủ tử gia, có cơ hội hồi phục.
Còn những người như bọn hắn, đứt đoạn rồi chính là đứt đoạn.
Thương Kiều im lặng một lúc. Hắn ngồi lên vị trí của Đông Xưởng, chưa bao giờ bạc đãi những tiểu thái giám trong và ngoài cung vì hắn hiểu nỗi khổ của họ.
Hắn nhạt giọng nói: “Đừng nói những lời bi quan nữa, nếu ngươi đã muốn bám lấy bản vương, muốn kiếm tiền dưỡng lão nửa đời còn lại thì hãy làm việc thật tốt cho ta. Đi an ủi cho tốt Cáo Bạc, rồi đến phủ họ Từ một chuyến.”
Gia đình họ Từ, bây giờ chắc hẳn đang phiền muộn lắm.
Tiểu Tề Tử thoáng ngẩn người, hiểu rằng gia đang giao việc cho mình làm, để không phải suy nghĩ vẩn vơ.
Hắn ta lập tức phấn chấn trở lại, cúi người hành lễ: “Vâng!”
Tiểu Tề Tử đứng dậy, vội vã bước ra ngoài cửa. Vừa đến hành lang, hắn ta đã chọn mấy người đi cùng mình đến phủ họ Từ, thì thấy lão thái y Đường từ đầu kia thong thả bước tới.
Hắn ta hơi do dự, sau đó sai người chuẩn bị ngựa, còn mình thì tiến lên đón lão thái y.
“Đường lão thần y.” Tiểu Tề Tử cung kính chào.
Lão Đường vừa ra khỏi cung, nhìn thấy Tiểu Tề Tử, liền gật đầu: “Là ngươi à? Sao, gia nhà ngươi lại giở chứng hay làm loạn gì nữa?”
Tiểu Tề Tử: “…”
Hắn ta biết nói gì với câu này đây, chẳng khác nào gia mình lúc nào cũng có bệnh.
Hắn ta khẽ ho một tiếng: “Ngài nói đùa rồi, chủ tử gia vẫn khỏe mạnh, chỉ là nô tài có chuyện muốn nhờ ngài.”
Lão Đường cũng khá ưa thích đứa nhỏ này, liền nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Sao, ngươi bệnh à?”
“Không phải nô tài bệnh, là tỷ tỷ của nô tài có thai nhưng phải chạy ngược xuôi bên ngoài. Ngài có phương thuốc nào dưỡng thai không?” Tiểu Tề Tử kính cẩn hỏi.
Lão Đường cau mày: “Ngươi làm gì có tỷ tỷ? Ngươi chẳng phải chỉ có mỗi cữu cữu gia chuyên ăn chơi trác táng, năm ngoái còn rơi xuống sông chết sao?”
Tiểu Tề Tử khẽ ho một tiếng: “Là một tỷ tỷ kết nghĩa.”
Hắn ta đoán không sai, hôn sự của tỷ tỷ Xuân Hòa và Chu Như Cố sẽ được giản lược hết mức, điều quan trọng nhất là bảo vệ sức khỏe của tỷ tỷ.
Lão Đường nhìn Tiểu Tề Tử không tự nhiên, vuốt râu gật đầu: “Được, ta sẽ kê cho ngươi hai thang thuốc.”
Tiểu Tề Tử mừng rỡ: “Đa tạ lão gia.”
Nói xong, hắn ta cúi người hành lễ: “Nô tài còn có nhiệm vụ phải làm, lát nữa sẽ đến lấy phương thuốc ở viện của ngài.”
“Đi đi, đi đi.” Lão Đường phất tay.
Nhìn theo bóng Tiểu Tề Tử rời đi, lão thở dài một tiếng, thế gian này quả thực có quá nhiều kẻ si tình, oán hận.
Bên này, Tiểu Tề Tử dẫn người cải trang, lên ngựa đến phủ họ Từ.
Trong phủ họ Từ lúc này, không khí tràn ngập ưu sầu.
Trong thư phòng của Từ đại nhân, các trụ cột của nhà họ Từ đã tụ họp.
“Hoàng thượng, hắn thật sự điên rồi sao? Sao có thể tùy tiện hủy bỏ hôn ước của Tú Dật, bắt nàng tái giá? Khi trước hôn ước ấy là do tiên đế chỉ hôn!” Từ Tú Phong giận dữ đập bàn.
Từ đại nhân sắc mặt lạnh lẽo, cầm chén trà lên: “Hoàng thượng này quả thực rất tinh tường, hắn đâu có điên, chính vì vậy mới hủy bỏ hôn sự của Tú Dật và Tô Đan Thân vương, rồi gả Tú Dật cho thống lĩnh cấm quân Lăng Ba.”
“Lăng Ba là kẻ trung thành tuyệt đối với tân hoàng. Nếu Tú Dật gả cho hắn, chẳng khác nào cả nhà họ Từ sẽ bị hoàng thượng hoàn toàn kiểm soát.”
“Về phần Tô Đan Thân vương ở xa hàng ngàn dặm, có là gì? Khoảng cách xa xôi, ngay cả thương đoàn cũng mất gần một năm mới tới được, hoàn toàn không tạo nên mối đe dọa cho Thiên Minh đế quốc.”
“Nếu thời thế thái bình, việc gả con gái cho nước ngoài để hòa thân, thúc đẩy mối giao thương thân thiện, phô trương thanh thế của thiên triều đại quốc là việc vô hại. Vì thế mà Minh Đế đã định hôn ước cho Tú Dật, coi như biểu thị uy phong của mình.”
“Nhưng giờ đã đổi triều đại, lợi ích của tân hoàng mới là điều quan trọng nhất.”
Nhị thiếu gia Từ Tú Lâm nghiến răng: “Tân hoàng thực sự quá tàn nhẫn.”
Từ thiếu gia út, Từ Tú Triết, nhíu mày hỏi: “Thống lĩnh Lăng Ba chẳng phải luôn theo sát hoàng thượng, giờ đang ở tiền tuyến, làm sao có thể thành thân?”
Từ Tú Phong lạnh giọng đáp: “Dù thánh chỉ không ghi rõ, nhưng thái giám truyền chỉ đã nói, Tú Dật sẽ bị đưa thẳng vào phủ Lăng Ba!”
Từ đại nhân quay sang nhìn Tú Dật, người từ đầu tới giờ vẫn lặng thinh, đôi mắt chăm chú nhìn thánh chỉ màu vàng kim đặt trên bàn, khẽ cau mày: “Tú Dật, con hãy yên tâm, phụ thân sẽ không để hoàng thượng làm nhục con như vậy!”
Đây không phải là một cuộc hôn nhân, mà là ép buộc bắt người làm con tin! Bắt nhà họ Từ phải lựa chọn, hoặc là đứng về phía hoàng thượng, hoặc là hy sinh con gái mình!
Tú Dật khép mắt lại, nhẹ nhàng thở ra: “Phụ thân định làm gì? Kháng chỉ, hay giả vờ con bị bệnh?”
Nàng cười nhạt, sắc mặt trắng bệch: “Nhưng mà, thái giám kia đã nói rõ rồi, cho dù con có bệnh, họ vẫn sẽ trang điểm cho con thật đẹp và đưa vào phủ Lăng Ba, kết hôn với… con gà trống.”
Đây là một phong tục cổ xưa.
Nếu vào ngày đại hôn, tân lang đã chết, hoặc đang bệnh nặng không thể đến, hoặc ở xa không thể về kịp, thì sẽ dùng một con gà trống, tượng trưng cho sự cát tường, để thay tân lang làm lễ kết hôn với tân nương.
Dĩ nhiên, điều này thường xảy ra khi nhà gái bị lép vế hoặc không có thế lực, dẫn đến sự khuất phục, nhục nhã hoặc trao đổi lợi ích. Bởi vì làm sao một gia đình quyền quý, có con gái được sủng ái, lại chịu gả cho một kẻ đã chết hoặc bệnh tật đâu chứ?

Ads
';
Advertisement