Minh Lan Nhược - FULL

“Thượng binh phạt mưu, mưu ở chính nhân tâm.” (Chiến lược quân sự cao siêu nhất không nằm ở sức mạnh quân sự đơn thuần mà ở việc tấn công vào mưu kế của đối phương. Và mấu chốt chính là thấu hiểu và điều khiển được tâm lý con người.)
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười nhạt, ngước nhìn vầng trăng thu thanh lãnh trên cao: “Chúng ta nên hồi kinh.”
Cáo Bạc ngẩn người: “Vậy nhị tiểu thư Minh gia…”
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên: “Lưu lại vài người, trông chừng nàng ta cẩn thận, đừng để nàng ta tự ý hành động.”
Nữ nhân kia tuy không đến nỗi hồ đồ, nếu giao phó nhiệm vụ cụ thể thì hoàn thành tốt, còn để tự mình quyết định thì thường làm ra chuyện ngu xuẩn, cố chấp.
Cáo Bạc thở dài: “Người thật đúng là biết cách tận dụng người khác triệt để.”
Thượng Quan Diễm Kiều liếc xéo hắn ta, ánh mắt chán ghét: “Bản vương nếu không biết dùng người, há chẳng phải uổng phí bao năm xử lý triều chính?”
Cáo Bạc gật đầu: “Cũng đúng, ngài làm trùm cuối nhiều năm như vậy, nào có chuyện uổng phí.”
Vị đại nhân này chính là đại phản diện!
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ cười, sau đó không chút khách khí đá vào mông Cáo Bạc một cái: “Lần sau còn ăn nói phóng túng như vậy, cẩn thận trùm cuối lột da hồ ly.”
Cáo Bạc xoa mông, uất ức hậm hực: “Đại nhân, ngươi lại đá ta!”
Thượng Quan Diễm Kiều lười để ý đến tên thuộc hạ lắm lời, quay sang Tiểu Tề Tử: “Chuẩn bị ngựa, lập tức xuất phát.”
Tiểu Tề Tử chắp tay: “Vâng!”

Đêm khuya thanh vắng.
Cung Từ Ninh tràn ngập mùi thuốc đắng.
Tiểu cung nữ canh giữ trong điện, thêm củi vào lò, trên lò lửa nhỏ, ấm thuốc sôi sùng sục.
Ngày ngày đêm đêm, Cung Từ Ninh đều tràn ngập mùi thuốc này, tựa như đã thấm vào từng cột, từng bức tường, khiến lòng người nặng trĩu.
Đàm ma ma từ nội điện đi ra, dẫn người ra khỏi cửa điện.
Nhưng đến cửa cung Từ Ninh, lại bị cấm quân ngăn cản.
“Đàm ma ma, người có chuyện gì?” Tiểu đội trưởng trực ban tuy ngăn cản nhưng vẫn cung kính hỏi.
Đàm ma ma nhíu mày: “Ta muốn đến Thái Y Viện, tìm Đường lão thần y, ông ấy bảo ta mang theo đơn thuốc và bã thuốc trước kia của Thái y đến cho ông ấy xem.”
Bệnh tình Thái Hoàng Thái Hậu vẫn chưa thuyên giảm, may mắn gần đây Đường lão thần y vân du thiên hạ đã trở về.
Tiểu đội trưởng đáp: “Bệ hạ có chỉ, người của Cung Từ Ninh không được rời khỏi cung, có gì cần ta sẽ thay người chuyển lời.”
Sắc mặt Đàm ma ma có chút khó coi, tuy rằng sớm biết mọi người trong cung đều bị giam lỏng, nhưng mỗi lần đối mặt với chuyện này, tâm tình đều rất tệ.
Huống chi là Thái Hoàng Thái Hậu cả đời kiêu ngạo.
Bà lạnh lùng nói: “Vậy phiền ngươi đi mời Đường lão thần y đến đây, để ông ấy bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu.”
“Vâng.” Tiểu đội trưởng cung kính gật đầu, phân phó người đi mời Đường lão thần y.
Đàm ma ma dẫn cung nữ xoay người trở về nội điện.
Không lâu sau, Đường lão thần y đã xuất hiện.
Ông đeo hòm thuốc, một mình đi vào, trước tiên xem qua đơn thuốc và bã thuốc cũ, sau đó bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Khoảng một khắc sau, ông cầm bút viết một đơn thuốc đưa cho Đàm ma ma: “Cứ theo đơn thuốc này điều chỉnh, ba thang thuốc sắc thành một, lão phu sẽ thay Thái Hoàng Thái Hậu châm cứu vài mũi.”
Đàm ma ma cầm đơn thuốc vội vàng rời khỏi nội điện, bà rất yên tâm khi để Đường lão thần y ở lại với Thái Hoàng Thái Hậu.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên Đường lão thần y chăm sóc Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhìn Đường lão thần y, cười khổ: “A, Đường lão, là ngươi à… Khụ khụ… Bệnh của ta e là không chữa khỏi.”
“Người đừng nói gở, nhìn tướng mạo của người là biết trường mệnh trăm tuổi.”
Đường lão thần y lấy ngân châm, đâm vào huyệt đạo trên cánh tay và đầu Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu được châm cứu vài mũi, tinh thần quả nhiên tốt hơn, vịn mép giường, được Đường lão thần y đỡ ngồi dậy.
Đường lão thần y liếc mắt nhìn phía sau màn che, nhỏ giọng nói: “Ta đi rót cho người chén trà thuốc.”
“Được.” Thái Hoàng Thái Hậu dựa vào gối mềm, thở dài.
Đường lão thần y đứng dậy, vòng ra sau màn che.
Một lúc sau, một chén trà thuốc được bưng đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nhận lấy, uống một ngụm, lại khựng lại.
Bà ngẩng mắt, lạnh lùng nhìn bóng người cao lớn đang đưa trà cho mình: “Ngươi là ai?”
Bóng người cao lớn mặc đồ đen tháo mặt nạ quỷ dữ tợn xuống, bình tĩnh nói: “Thượng Quan Diễm Kiều bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hắn, trong giây lát, có chút thất thần.
Một lúc lâu sau, trong đôi mắt già nua của bà lóe lên tia sáng phức tạp và hoang mang: “Thì ra là ngươi.”
Thượng Quan Diễm Kiều ngồi xuống bên cạnh bà, khẽ cười: “Có nhiều người nhìn thấy bản vương đều kinh ngạc không thôi, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu và nha đầu Minh Lan Nhược kia lại hoàn toàn bĩnh tĩnh trước việc ‘sống lại’ của bản vương.”
Nghe thấy cái tên Minh Lan Nhược, Thái Hoàng Thái Hậu cười nhạt: “Nha đầu kia không kinh ngạc, là bởi vì nó tin tưởng ngươi sẽ không chết, còn ai gia…”
Bà dừng một chút: “Là bởi vì sống lâu, tin tưởng trên đời này có báo ứng.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn khuôn mặt già nua của bà, thản nhiên nói: “Báo ứng trên đời này, phần lớn không phải đến từ quỷ thần, mà đến từ con người.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Vậy, Diễm vương điện hạ dùng hai mươi năm bày mưu tính kế, báo thù đã đủ chưa?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn bà, chậm rãi nói: “Điều đó còn phải xem người có nguyện ý thành toàn cho ta hay không.”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, nhìn hắn hồi lâu, nhắm mắt lại: “Ai gia già rồi, bao nhiêu năm qua, chỉ muốn nhìn thấy một thế gian thái bình, nhưng mà hết năm này qua năm khác, đời này qua đời khác, người nhà Thượng Quan cứ mãi chém giết lẫn nhau, oan oan tương báo, bách tính lầm than.”
Thượng Quan Diễm Kiều lạnh lùng nói: “Vậy nên, Thái Hoàng Thái Hậu muốn một thế giới thái bình, cho nên hy vọng những người chịu oan khuất như chúng ta, nuốt hận vào trong, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, sau đó ẩn mình giang hồ, sống cuộc đời thấp hèn, thành toàn cho đại nghĩa?”
Thái Hoàng Thái Hậu thở dài một hơi: “Nếu không thì sao, cho dù ngươi thành công, báo thù cho mẫu phi, báo thù cho phụ hoàng thì đã sao, làm sao ngươi biết được sẽ không có một người con khác của Thượng Quan gia ẩn nấp trong bóng tối, tiếp tục báo thù ngươi?”
Thượng Quan Diễm Kiều cười nhạt: “Vậy thì cứ tới đi, bản vương khi còn là Cửu thiên tuế, những kẻ muốn giết ta có thể xếp hàng dài từ kinh thành đến biên giới, chẳng lẽ bản vương còn sợ thêm một người mang họ Thượng Quan?”
Lời tuyên bố lạnh lùng và bá đạo như vậy khiến Thái Hoàng Thái Hậu sững sờ.
Bà nhìn chàng thanh niên trước mặt với ánh mắt phức tạp.
“Chưa nếm đắng cay, sao bảo người ngọt bùi. Những lời này, ta từng nói với Minh Lan Nhược, bây giờ cũng nói cho người nghe.”
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Vì sao những người phải chịu oan khuất và máu chảy ruột mềm phải bị dồn đến đường cùng, nhưng vì cái gọi là hòa bình chính nghĩa, lại phải từ bỏ tất cả, còn kẻ gây ra tội ác lại cầm lá cờ hòa bình chính nghĩa, đời đời vinh hoa phú quý?”
Thái Hoàng Thái Hậu ánh mắt xẹt qua một tia đau đớn, bàn tay siết chặt tấm chăn gồi, tâm loạn như ma.
Bà đương nhiên biết hắn đã phải chịu biết bao oan khuất và huyết lệ, nhưng mà…
Thượng Quan Diễm Kiều đem phong thư trong tay giao cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn nhìn bà, ánh mắt kiên định: “Phật dạy nhân quả báo ứng, nếu kẻ tác ác đa đoan cũng có thể khiến con cháu đời đời hưởng thụ thiên hạ, tôn vinh phong quang vô hạn…”

Ads
';
Advertisement