Minh Lan Nhược - FULL

Nàng thản nhiên nói: “Được, ta biết rồi, chúng ta cũng nên xuất phát về Việt Vân thành thôi.”
Quan Duyệt Thành nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Thiếu chủ quân, thuộc hạ hi vọng người có thể tự mình làm lại toàn bộ bố phòng đồ của ba tỉnh Tây Nam, nơi nào nên bố trí binh lực như thế nào, bước tiếp theo chúng ta sẽ tấn công từ đâu.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, tinh thần nhất thời phấn chấn: “Được.”
Nhưng Hồng tỷ lại nhíu mày: “Quan tướng quân, những yêu cầu mà ngươi đưa ra, nhất định phải đối với bố phòng binh lực của ba tỉnh Tây Nam và các tỉnh lân cận, quan lại địa phương, binh lính, thậm chí là phong thổ nhân tình đều phải cực kỳ hiểu rõ mới có thể hoàn thành.”
Bà ấy cảm thấy không ổn: “Để thiếu chủ quân một mình hoàn thành, e là có phần quá sức.”
Việc này thông thường đều là do mưu sĩ, thám tử, thậm chí là các vị tướng quân cùng nhau hoàn thành.
Hơn nữa, vạn nhất hoàn thành không tốt, xuất hiện sai sót sẽ bỏ lỡ thời cơ chiến đấu.
Quan Duyệt Thành thản nhiên nói: “Chủ quân và tướng soái của các triều đại đều là trong thực chiến từng bước tôi luyện mà thành.”
“Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, thiếu chủ quân là người thống lĩnh đại cục, chẳng lẽ muốn thiếu chủ quân tự mình lên chiến trường chém giết?” Hồng tỷ không đồng ý nói.
Quan Duyệt Thành nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Có gì không thể? Thiếu chủ quân là người tâm tư thông tuệ, sát phạt quả quyết, bất kể là đối với việc nắm bắt cục diện hay khống chế chiến cuộc đều nằm ngoài dự liệu của ta, điều duy nhất còn thiếu chính là kinh nghiệm.”
Tuy rằng ông ấy cũng không rõ, một tiểu nữ khuê các sau khi bị giam cầm năm năm, làm sao đột nhiên có nhãn lực và bản lĩnh khống chế lòng người và đại cục như vậy.
Lúc ban đầu, ông ấy để nàng tự mình bày mưu tính kế một trận phục kích là muốn xem thử nàng đối với chiến tranh rốt cuộc có nhận thức đến mức độ nào.
Ai ngờ, sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, ông ấy ngoại trừ bổ sung một chút chi tiết nàng còn thiếu sót và non nớt lại không có gì cần phải sửa đổi quá nhiều!
Có thể xưng là kinh diễm, xứng đáng với một câu —— Phượng hoàng non còn hơn phượng hoàng già (Đại ý là tre già măng mọc).
Nhưng cho dù như thế, kinh nghiệm tác chiến vẫn rất quan trọng.
Bọn họ không có thời gian giống như mài giũa Trần Ninh, Chu Như Cố… mà chậm rãi mài giũa kinh nghiệm của đại tiểu thư.
Để nàng tham dự thực chiến, chiến tranh chân chính chính là người thầy tốt nhất, nàng sẽ trưởng thành rất nhanh.
Hồng tỷ nhíu mày: “Quan tướng quân, an nguy của thiếu chủ quân mới là nhiệm vụ hàng đầu, nếu thiếu chủ quân xảy ra chuyện, chẳng phải là công cốc sao…”
Minh Lan Nhược lại bình tĩnh cắt ngang lời bà ấy: “Hồng tỷ, Quan thúc phụ nói không sai, ta cần tôi luyện, ta cũng tin tưởng các ngươi ở bên cạnh ta có thể bảo vệ tốt cho ta, Quan thúc phụ đem một nửa nội lực cho ta, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?”
Nào có thiên tài tác chiến gì chứ?
Bất quá là… phụ thân từ nhỏ đã cho nàng đọc đủ loại sách vở, cũng từng cho nàng học sơ lược binh thư mưu lược.
Kiếp trước gả cho Thái tử vì có thể trợ lực cho Thượng Quan Hoành Nghiệp tốt hơn, cũng vì để hắn ta cảm thấy mình là cánh tay đắc lực không thể thiếu của hắn ta.
Nàng đã đặc biệt mời quân sư mưu sĩ giảng giải rất nhiều binh thư chiến pháp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cần nàng trong ứng ngoài hợp, còn từng lén lút ở Thành Hoàng miếu gặp mặt, để nàng với tư cách là mưu sĩ quan trọng, ngồi nghe hội nghị tác chiến, nghe lấy ý kiến của nàng.
Cho nên, thúc phụ nói những điều này, kỳ thực nàng đều có kinh nghiệm.
Nếu không, nàng làm sao có thể thuận lợi dùng kế liên hoàn và kế công tâm, thắng được trận chiến Thanh Hỏa thành.
Nhưng những điều này, nàng không có cách nào giải thích với thúc phụ và Hồng tỷ bọn họ.
Nàng chỉ có thể nói: “Nếu ngay cả những yêu cầu này của Quan thúc phụ ta cũng không làm được, ta còn mặt mũi nào cùng mọi người tiếp tục đi tiếp?”
Hồng tỷ nhìn nàng, bỗng nhiên nhịn không được cảm khái nói: “Ngươi thật sự rất giống mẫu thân của ngươi, bà ấy rõ ràng là một nữ tử yếu đuối, lúc thân thể hơi khỏe một chút, cũng kiên trì cùng Tiêu soái bọn họ chinh chiến khắp nơi.”
Cho dù không thể lên chiến trường, cũng sẽ ở hậu phương không ngừng cùng bọn họ xem xét lại mỗi một trận chiến.
“Cứ coi như ta thay mẫu thân hoàn thành tâm nguyện mà bà ấy chưa hoàn thành.” Minh Lan Nhược ôn nhu cười nhạt.
Quan Duyệt Thành tán thưởng nhìn nàng: “Thiếu chủ quân có tâm tư như vậy là rất tốt, muộn một chút, ta sẽ để mưu sĩ đem tất cả tình báo đều chuyển lên xe ngựa.”
Minh Lan Nhược gật gật đầu: “Được.”
Nàng xoay người đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời trong xanh như được gột rửa bên ngoài, dừng bước chân.
Có lẽ khiến bản thân bận rộn sẽ không còn nhớ đến hắn nhiều như vậy nữa.
Hồng tỷ đưa nàng đến cửa, thấy nàng nhìn trời ngẩn người, mỉm cười ——
“Chắc hẳn điện hạ ở Tây Bắc cũng sẽ luôn giữ liên lạc với đại tiểu thư, chúng ta mỗi người một nơi chiến đấu, cuối cùng sẽ có một ngày hội sư!”
“Đúng vậy, cuối cùng sẽ có một ngày hội sư.” Minh Lan Nhược nhìn chim ưng bay qua ngoài cửa sổ, thần sắc ung dung bình tĩnh.
Mắt tiễn Minh Lan Nhược rời đi, Hồng tỷ mặt không chút thay đổi rút tẩu thuốc ra hút một hơi, bỗng nhiên hỏi ——
“Lão Quan đại ca, ngươi nói xem, trên đời này có bức tường nào mà gió không lọt qua khe hở sao? Nếu có một ngày chuyện kia bị đại tiểu thư biết được, nàng và điện hạ còn có thể…”
Quan Duyệt Thành đột nhiên xoay người, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo: “Ngươi biết được cái gì? Là ai nói cho ngươi biết?”
Hồng tỷ nhìn hắn: “Năm đó Quan Âm tiểu thư có để lại cho Nguyệt Nương tiểu thư một phong thư, vốn là muốn để Nguyệt Nương tiểu thư trong lòng có chuẩn bị, để tương lai dễ dàng báo thù rửa hận, nhưng ai ngờ…”
Đông Bắc cương sau đó lại trở thành bộ dạng kia.
“Cho nên, Nguyệt Nương tiểu thư sau khi nhận được thư cũng không nói cho ai biết, mãi đến khi bà ấy quyết định thiêu hủy tất cả, xuống dưới đó đoàn tụ với Quan Vân thiếu tướng, lúc này mới đưa phong thư này cho ta.”
Lúc bà ấy nhìn thấy, quả thực là vô cùng khiếp sợ.
Cũng ý thức được chuyện cũ năm xưa này sự tình trọng đại.
“Không có chuyện gì trọng đại, đã là chuyện cũ năm xưa vậy thì vĩnh viễn đừng nên nhắc lại nữa.” Quan Duyệt Thành lạnh lùng nói.
Hồng tỷ nhìn ông ấy, bỗng nhiên thản nhiên hỏi: “Nhiều mạng người như vậy, nói không nhắc tới là không nhắc tới, ta hỏi cũng không được hỏi, ngươi và Diễm vương đã đạt được thỏa thuận gì sao?”
Bà nhìn chằm chằm ông ấy, từng chữ từng chữ hỏi: “Cho nên nhiều năm như vậy, người của Đông Xưởng chỉ là làm bộ làm tịch truy bắt các ngươi, những người còn sót lại của Xích Huyết chưa từng tổn hại đến gân cốt sao?”
Quan Duyệt Thành thản đãng nhìn bà: “Nếu ta nói, những năm này, ngoại trừ lúc Quan Âm tiểu thư còn sống, chúng ta và Diễm vương còn coi như có liên lạc, sau khi Quan Âm tiểu thư mất, liền không còn liên lạc nữa, ngươi có tin không?”
Hồng tỷ nhả ra một vòng khói, có chút tự giễu cười: “Cho nên là Diễm vương cảm niệm các ngươi từng trợ giúp hắn lên như diều gặp gió, để hắn có được sự tín nhiệm của Minh đế?”
“Cho nên, sau đó cho dù không có liên lạc, lúc truy sát những người còn sót lại của Xích Huyết như các ngươi cũng ăn ý chỉ làm bộ làm tịch?”
Quan Duyệt Thành thản nhiên nhìn bà: “Tuân theo mệnh lệnh của Quan Âm tiểu thư, chúng ta thậm chí ngay cả đại tiểu thư cũng không có liên lạc, chỉ là âm thầm phái người ở bên cạnh bảo vệ nàng, quan sát nàng, gần như không nhúng tay vào, lại làm sao có thể liên lạc với Cửu Thiên Tuế lúc bấy giờ, Diễm vương bây giờ?”
Bọn họ sẽ không can thiệp vào hành vi của nàng, chỉ âm thầm cung cấp một chút tiện lợi.
Cảnh Minh, Xuân Hòa cùng đại tiểu thư cùng nhau trưởng thành, bảo vệ tính mạng của nàng, nhưng cũng tuân theo mệnh lệnh chỉ khuyên nhủ, sẽ không can thiệp vào hành vi của nàng.
Vương ma ma lúc đại tiểu thư bị giam cầm đã cung cấp tiện lợi, giúp nàng và bên ngoài trao đổi thức ăn.
Thậm chí thả nàng ra ngoài gặp Cửu Thiên Tuế lúc bấy giờ, cầu cứu Diễm vương hiện tại.
Đây đã là lúc ban đầu, bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Quan Âm tiểu thư có thể làm cho nàng tất cả.
Trừ phi, nàng tự mình hoàn toàn trưởng thành, bọn họ mới có thể cho nàng toàn bộ ủng hộ, cho nàng quyền lựa chọn cuối cùng.
Hồng tỷ trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng chất vấn ông ấy:
“Ngươi chưa từng nghĩ tới, nếu như ván cược của Quan Âm tiểu thư thua, không chỉ Quan Âm tiểu thư, còn có nhiều người như vậy đều chết vô ích, chết vì Diễm vương dọn đường hi sinh sao? Các ngươi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
Thượng Quan Diễm Kiều lúc đó mới bao nhiêu tuổi?! Hắn dựa vào cái gì!
Quan Duyệt Thành mặt không chút thay đổi nói: “Không có nếu như, Quan Âm tiểu thư sẽ không nhìn lầm người, Diễm vương thành công, hơn nữa là phi thường thành công!”
Hồng tỷ hít sâu một hơi, đi qua đi lại: “Được, coi như các ngươi đánh cược thắng, nhưng có từng nghĩ tới có một ngày, chuyện này bị vạch trần, mọi người sẽ nhìn Lan Nhược tiểu thư và Diễm vương như thế nào?”
Nàng xoay người nhìn chằm chằm Quan Duyệt Thành: “Năm đó tại sao ngươi không ngăn cản Quan Âm tiểu thư! Các ngươi có phải điên rồi không!”
Quan Duyệt Thành thản nhiên nói: “Lúc trước không ai nghĩ tới Diễm vương sẽ cùng Lan Nhược tiểu thư ở bên nhau.”

Ads
';
Advertisement