Minh Lan Nhược nhìn xuống: “Hắn vẫn luôn như vậy, cũng chỉ muốn làm đế vương trị vì cả thiên hạ, chưa bao giờ toàn tâm toàn ý với một nữ nhân.”
Kiếp trước kiếp này đều là như thế.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng, nheo ánh mắt nguy hiểm lại: “Sao vậy, trong lòng Thánh nữ còn tiếc nuối sao?”
Nói xong, hắn dừng lại rồi quay mặt đi cười khẩy: “Cũng phải, lúc trước Minh đại tiểu thư có thể nói là một lòng son sắt với Tần vương.”
Cho dù là kiếp trước nghiệt duyên, kiếp này đại ngộ, cũng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Minh Lan Nhược: “…”
Vừa rồi còn nói hắn đã độ lượng hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn.
Giờ lại bày đặt ra cái kiểu thẹn thùng quái gở của Thương Kiều, âm dương quái khí của Thượng Quan Diễm Kiều.
Thật là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời?
Nàng bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ véo một cái vào eo hắn, ghé sát cười lạnh: “Diễm vương điện hạ, lại đào mấy cái chuyện cũ lên để nói, thật là vô vị!”
Giữa tình yêu, ghen tuông và đào lại chuyện cũ như vậy thật không nên.
Dù có nhiều tình cảm đến đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bào mòn.
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, nhìn bộ dạng không vui của nàng, vội kéo lấy cổ tay để nàng ngồi lên đùi mình.
“Lúc trước chẳng phải nàng cũng luôn lấy Vân Nghê ra để chọc tức ta sao.” Hắn khẽ hừ chán chường đặt cằm lên vai nàng.
Nếu không phải kiếp trước, Thượng Quan Hoành Nghiệp cuối cùng phụ bạc nàng, người trong lòng nàng vẫn luôn là hắn ta.
Kiếp này cũng là hắn ta cướp nàng từ tay người khác.
Món cược ở đây chính là nàng.
Đây là một canh bạc mà kẻ thắng có tất cả, kẻ thua mất trắng.
Minh Lan Nhược hơi ngồi thẳng người, đưa tay ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Vậy chúng ta hãy nói rõ, kiếp này kiếp này, vĩnh viễn không nghi ngờ lẫn nhau.”
Dùng cả kiếp trước kiếp này, trọn vẹn hai đời, muôn trùng núi sông, bọn họ mới đến được với nhau thì không nên lãng phí thời gian vào những nghi ngờ vô vị này.
“Từ con người đến trái tim, ta đều là của chàng, tiểu cữu cữu.” Nàng cúi đầu nhẹ nhàng in dấu môi lên trán hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, siết chặt chiếc eo thon của nàng, vùi mặt vào cổ nàng, như muốn dùng nàng lấp đầy vực sâu trống rỗng trong lòng.
Hắn u ám nói: “Nếu ta cũng giống như vậy, tính toán còn sâu xa hơn hắn thì sao?”
Hắn dừng lại rồi ngẩng nhìn nàng với đôi mắt u ám khó lường…
“Dù sao ta và hắn đều là người của Thượng Quan gia, nếu ta có được nàng, chuyện này sẽ thở thành việc Văn Đế hoàng tử cùng con cháu trung thần bị oan khuất năm xưa cùng nhau liên thủ, lấy danh nghĩa bảo vệ chính thống, thảo phạt vị hoàng đế giả mạo hiện giờ, còn gì có thể là cái cớ tốt hơn chứ?”.”
Thiên hạ nghe vậy sẽ biết đâu mới là chính đáng, nếu như bọn họ chiếm hết được đạo lý thì lúc kêu gọi ắt sẽ được hưởng ứng.
Minh Lan Nhược sửng sốt nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Vậy Diễm vương điện hạ, có muốn nghe thử tính toán của ta không?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày: “Thánh nữ cứ nói, bổn vương rửa tai lắng nghe.”
“Đầu tiên…”
Minh Lan Nhược mỉm cười, bỗng nhiên nhấc ngón tay từ yết hầu gợi cảm của hắn trượt lên cằm hắn, sau đó lướt qua đôi môi mỏng đỏ mọng, sống mũi cao thẳng tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén ẩn chứa một chút u ám mê hoặc lòng người…
Cuối cùng dừng lại ở ấn ký hình ngọn lửa trên trán hắn, làn da nhăn nheo lại khiến cho ấn ký và ngọn lửa càng thêm sống động.
Khiến cho dung mạo của hắn thêm phần tinh xảo yêu kiều đến cực điểm.
Minh Lan Nhược khẽ cười: “Trước hết, dung mạo điện hạ tuyệt mỹ, khiến ta vô cùng say đắm. Xưa kia, chẳng phải Chu U Vương cũng từng đốt lửa hiệu đài chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân hay sao?”
“Điện hạ trong mắt ta chính là mỹ nhân tuyệt sắc, ta nguyện vì có được thân tâm điện hạ mà làm một Thánh nữ mê muội, có gì không thể?”
Nàng dừng lại rồi nheo đôi mắt thanh lệ mang theo một chút tà khí: “Dù sao phụng sự thần, kết huyết khế cùng thần kết thì chắc chắn sẽ được nhận được sự thiên vị của thần.”
Giờ nàng cũng đã nghĩ thông, mặc kệ bất kì lí do thiên vị nàng là gì.
Chỉ cần nàng biết rõ hắn cực kỳ cưng sủng nàng đến tận xương tủy, thậm chí nguyện lấy mạng đổi mạng, cho nàng được sống lại, vĩnh viễn không phản bội là đủ rồi.
Thượng Quan Diễm Kiều nheo đôi mắt u ám khó lường, khẽ cười: “Sự thiên vị của thần sao?”
Nha đầu này, từ sau khi dùng Cổ Thần đỉnh tiến hành nghi thức… Thánh nữ triệu hoán.
Nàng như phá vỡ một loại trói buộc nào đó, hoặc là có được toàn bộ gia trì của Cổ Thần.
Cho dù hiện tại không phải lúc bị Cổ Thần giáng lâm khống chế, trên người cũng mang vô số tà khí câu dẫn lòng người.
Thật là khiêu khích… khiến hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Chỉ là không biết, trên giường, thân thể mềm mại này của nàng, có còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không.
Hắn chỉ khẽ nhếch mép, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua eo thon của nàng: “Bổn vương phải cảm tạ sự thiên vị của Cổ Thần rồi.”
“Thứ hai…” Minh Lan Nhược cúi đầu ghé sát mặt hắn, chóp mũi chạm vào đầu mũi hắn, thản nhiên nói…
“Ba tỉnh Tây Nam đều là người của ta, Đông Bắc có phụ thân tọa trấn, không chỉ Diễm vương điện hạ, ta cũng muốn đâm thủng trời, thay đổi ván cờ!”
Nàng dừng một chút: “Điện hạ hiện tại nắm giữ đại quân Tây Bắc, ngoài ra Cáo Bạc xuất sứ ra Bắc cương cũng được nhiều năm, e rằng Bắc cương cũng có người của điện hạ.”
“Nếu không, tại sao tân đế lại hạ lệnh đại quân Bắc cương cùng Trung lộ đại quân hợp vây Tây Bắc, kết quả đại quân Bắc cương lại đột nhiên mắc bệnh dịch.”
Đại quân vì thế mà trì hoãn hành trình, dẫn đến việc Trung lộ đại quân dẫn đầu do Thượng Quan Hoành Nghiệp phái đi bại trận dưới tay Tây Bắc đại quân của Diễm Vương điện hạ.
“Không ngờ Thánh nữ thân ở Tây Nam, lại nắm rõ tin tức của Bắc cương như vậy.” Thượng Quan Diễm Kiều mỉm cười nhìn nàng.
Minh Lan Nhược bỗng nhiên cúi đầu, nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt hắn: “Cho nên, giữa điện hạ và ta, cũng coi như là một cuộc giao dịch, lợi dụng lẫn nhau để đạt thành mục đích, ta đương nhiên… “
Nàng dừng một chút: “Cam tâm tình nguyện.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhắm mắt lại, trái tim như được ngâm trong dòng nước ấm do nụ hôn dịu dàng của nàng tạo thành.
Nha đầu đang dùng cách này để xoa dịu bóng tối vẫn còn tồn tại trong lòng hắn.
Đúng là hiệu quả cực kỳ tốt.
Nàng rất biết cách xoa dịu hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Nhiều năm trước, trưởng tỷ đã giao nàng cho ta, để ta và nàng kết huyết khế trước giường bệnh của tỷ ấy.”
Minh Lan Nhược ôm hắn, động tác khẽ dừng lại: “Ừm.”
Nàng đại khái cũng đoán được, không phải mẫu thân, thì là ngoại tổ mẫu.
Khả năng là mẫu thân lớn hơn một chút, nếu không bà ấy sẽ không yên tâm giao nàng cho hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Trưởng tỷ muốn bảo đảm ta vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng, có lẽ là bởi vì tỷ ấy biết nhân tính không đáng tin, chỉ có lợi ích sinh tử mới đáng tin.”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ra là đã kết huyết khế lúc đó?”
Nàng có chút khó hiểu: “Nhưng mà năm ta mười sáu tuổi đi tìm chàng, chàng rõ ràng nhốt ta suốt năm năm.”
Theo lý mà nói, ký chủ Huyết Cổ hẳn là không thể cự tuyệt Cổ Thần mới đúng.
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày, có chút mỉa mai: “Sao vậy, Thánh nữ thật sự cho rằng Huyết Cổ có thể khống chế ta sao?”
Minh Lan Nhược im lặng một chút: “Được rồi, là ta đánh giá thấp tâm chí của điện hạ.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn bộ dạng buồn bực của nàng, lại vỗ mông nàng một cái: “Sao vậy, còn ghi hận sao?”
Minh Lan Nhược lắc đầu, cúi xuống nhìn hắn: “Thương Kiều, chàng thật sự không trách mẫu thân ép chàng kết huyết khế này sao…”
Thượng Quan Diễm Kiều cười chán chường: “Từ lúc trưởng tỷ giao nàng cho ta, ta đã cam tâm tình nguyện kết huyết khế cùng nàng.”
Thượng Quan Diễm Kiều cúi đầu nhẹ nhàng hít hà mùi hương thoang thoảng trên người nàng: “Từ nay về sau, trên đời này có người cùng ta huyết mạch tương liên, không cần một mình cô độc bước đi trong bóng tối, huống chi lúc trước ta đã từng ở trước mặt trưởng tỷ thề, nhất định sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an.”
Hắn giễu cợt liếm liếm khóe môi: “Nói thật, ta rất thích huyết khế này, không có nó, cả đời này ta có lẽ cũng không có được nàng, càng đừng nói là Tiểu Hi.”
Nhưng mà, điều này có lẽ cũng gieo xuống một ‘tai họa ngầm’.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất