Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược bất ngờ xoay cổ tay, ném mạnh chén trà trong tay về phía tia sáng sắc bén kia.
“Choang!”
Âm thanh chói tai vang lên, lực va chạm mạnh mẽ khiến nàng phải xoay người rời khỏi người Sở Nguyên Bạch, mới có thể ổn định thân hình.
Trong nháy mắt, một bóng người như chim ưng lao vào từ ngoài cửa sổ. Chưa để Minh Lan Nhược kịp phản ứng, người đó đã giật mạnh tấm rèm che giường.
Tấm rèm như roi da quấn lấy Sở Nguyên Bạch đang trong tình trạng y phục không chỉnh tề.
Lại một lần nữa, tấm rèm cuộn chặt lấy hắn ta rồi nhanh chóng kéo bay ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Tề Tử ở bên ngoài nhanh nhẹn đón lấy Sở Nguyên Bạch, vác lên vai rồi bay đi mất.
“Con mồi” bị mang đi, khí thế trên người Minh Lan Nhược chợt lạnh lẽo. Đôi đồng tử đen kịt đầy quỷ quái liếc qua về phía người vừa đến, lạnh lùng hỏi: “Là ai?!”
Nhưng khi nhìn rõ dung mạo đối phương, nàng lại bất ngờ nở nụ cười lạnh băng: “Hoá ra là ngươi.”
Cố Tư Ngọc cũng mang vẻ mặt lạnh lùng không kém: “Đại tiểu thư, người đang làm cái gì vậy?!”
Khí thế trên người hắn ta không hề thua kém Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược từng bước tiến lên đứng trước mặt hắn ta, nàng không trả lời câu hỏi của hắn ta, mà chỉ hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt đáng sợ đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.
Bất ngờ, nàng đưa tay sờ lên mặt hắn ta.
Nàng ghé sát lại, ngửi ngửi bên cổ hắn ta: “Ta ghét khuôn mặt này của ngươi, ta muốn khuôn mặt ban đầu của ngươi, khuôn mặt này thật khiến người ta chán ghét.”
Vừa dứt lời, nàng liền giơ năm ngón tay như móng vuốt, mạnh mẽ cào về phía mặt hắn ta.
Cố Tư Ngọc nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay nàng, nhưng vẫn bị nàng bóp chặt lấy cằm.
Đồng tử hắn ta hơi co lại, sang nàng lại có sức lực mạnh như vậy?!
Không phải nội lực, mà là sức lực thuần túy! Gần như là Tiểu Hi, không, còn mạnh hơn cả Tiểu Hi!
Cố Tư Ngọc trầm xuống, dùng một chiêu phản lại, rồi vận nội lực, dễ dàng khống chế nàng trong lòng, ghé sát tai nàng, trầm giọng nói:
“Tỉnh táo lại đi, đừng để Cổ Thần khống chế nữa!”
Kinh nghiệm thực chiến của hắn ta phong phú hơn nàng rất nhiều, cho dù sức lực của nàng trở nên khác thường, muốn khống chế nàng cũng không khó.
Thế nhưng…
Minh Lan Nhược lại bất ngờ nheo mắt, đầu ngón tay siết chặt, không chút khách khí cào lên mu bàn tay hắn ta ba đường rướm máu.
Cố Tư Ngọc chỉ cảm thấy mu bàn tay đau nhói, sau đó cả người sững sờ, không tự chủ được buông lỏng bàn tay đang khống chế nàng.
“Chậc, đồ cổ trùng hư, ngươi sẽ bị phạt đấy.” Minh Lan Nhược xoay người, thuận thế nâng cằm hắn ta lên quan sát đánh giá.
Sau đó, nàng đưa tay sờ sau tai hắn ta, đôi mắt quỷ quái hung ác lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Khuôn mặt của ngươi đâu, ta muốn khuôn mặt của ngươi!”
Cố Tư Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được nàng đang bấu vào da thịt mình đến đau rát. Hắn ta nheo mắt, bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Nếu như chỉ cần hầu hạ Thánh nữ, chi bằng để ta tự mình làm?”
Thái độ ôn hoà của hắn ta rõ ràng khiến Minh Lan Nhược, hay nói đúng hơn là Minh Lan Nhược bị Cổ Thần khống chế, cảm thấy vui vẻ.
Nàng dễ dàng buông tay.
Cố Tư Ngọc chậm rãi lấy ra một vật hình dạng viên ngọc từ trong tay áo, bóp nát trong lòng bàn tay. Chất lỏng bên trong viên ngọc chảy ra.
Hắn ta chắp hai tay lại, sau đó nhẹ nhàng xoa lên tai mình, tỉ mỉ lau chùi.
Chưa đầy một khắc sau, lớp da mặt thuộc về “Cố Tư Ngọc” đã bong ra.
Lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài.
Từ góc trán bên trái đến đuôi lông mày, có một ấn ký rồng lửa đỏ rực.
Hình xăm rồng khiến cho ngũ quan của hắn toát lên vẻ cao quý vừa yêu dị vừa ngông cuồng.
Hắn nhìn nàng.
Minh Lan Nhược ngẩn người, nheo mắt, bỗng đưa tay xoa mặt hắn, vẻ mặt méo mó: “A… Thương Kiều…”
Hắn khẽ thở dài, đưa tay ôm nàng vào lòng: “Là ta, nàng tỉnh táo hơn chút nào chưa?”
Minh Lan Nhược vùi mặt vào vai hắn, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn: “Thương Kiều… Thương Kiều… chàng…”
Nàng dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Chàng mang khuôn mặt của Cố Tư Ngọc trông thật xấu.”
Thượng Quan Diễm Kiều bất đắc dĩ khẽ cười: “Cũng vì bất đắc dĩ thôi…”
Soạt!
Chưa dứt lời, hắn bỗng cảm nhận được nữ tử đang ôm mình dùng mười ngón tay như móc câu, trực tiếp xé rách y phục của hắn từ phía sau.
Cả tấm lưng trần trụi của hắn lộ ra.
Hắn im bặt, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi đồng tử không có tròng trắng vẫn nhìn chằm chằm hắn mà cảm thán: “Đúng là chỉ có khuôn mặt luôn hầu hạ ta này mới khiến ta thích nhất.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhíu mày, đưa tay muốn giữ lấy bàn tay đang vuốt ve eo mình của nàng: “Cổ Thần?”
Minh Lan Nhược không nhịn được cười: “Thương Kiều, chàng đang nói gì vậy, ta vẫn luôn là ta.”
Nàng nghiêng đầu, nở nụ cười càng thêm kì quặc và mê hoặc: “Chỉ là, bây giờ tính tình hơi nóng nảy một chút thôi… Ai bảo chàng cứ làm những chuyện nguy hiểm, khiến người ta tức giận chứ?”
Biểu hiện của Minh Lan Nhược rất kỳ lạ, nhưng hắn tạm thời không phân biệt được nàng là đang bị Cổ Thần ảnh hưởng, hay là vì điều gì khác.
“Nhược Nhược…” Hắn nhướng mày muốn nói gì đó.
Nhưng lại bị nàng đột nhiên nâng mặt lên, hôn lên môi hắn: “Ừm, thơm quá, là mùi của Huyết Cổ, thơm thật.”
Thượng Quan Diễm Kiều sững sờ, hắn cau mày, nàng vừa rồi cũng nói với Sở Nguyên Bạch như vậy! Hắn muốn giữ lấy cổ tay nàng, lại đột nhiên phát hiện mình… không còn chút sức lực!
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp xen lẫn một chút mê hoặc kỳ lạ.
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt quỷ dị, đưa tay vuốt ve khóe môi hắn:
“Chậc, trước kia thật ngu ngốc, ngay cả Huyết Cổ của mình cũng không khống chế được, bây giờ mới hiểu ra cũng chưa muộn.”
Nàng đưa tay ôm lấy hắn, đặt lên bàn, sau đó trèo lên, ngồi trên eo hắn.
Thượng Quan Diễm Kiều: “…”
Nàng cúi đầu nhìn nam nhân vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc và cảm xúc phức tạp, cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ hắn, liếm liếm khóe môi.
“Mùi vị này thơm hơn Huyết Cổ trên người Tiểu Bạch nhiều lắm, quả nhiên mùi vị Huyết Cổ đời trước vẫn ngon hơn.”
Nàng nheo mắt, từ yết hầu trượt xuống ngực hắn, đầu ngón tay ấn vào cơ bắp rắn chắc.
Dường như cảm nhận được sự cứng ngắc của hắn, nàng mỉm cười nheo mắt: “Ta nhớ, chàng là Thương Kiều của ta, ta sẽ không làm tổn thương chàng.”
Vừa nói, nàng vừa luồn ngón tay vào vạt áo hắn, xé một cái — lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn Minh Lan Nhược trước mặt, rõ ràng có tất cả ký ức, nhưng lại giống như biến thành một người khác, hắn chỉ biết nhắm mắt thở dài.
Thôi vậy, nàng và Cổ Thần đều bị thuốc của Long Đề khiến cho choáng váng đầu óc rồi.
Cứ chiều theo nàng vậy.
Chỉ cần không để tên nhóc Sở Nguyên Bạch kia nhân lúc nàng như này mà làm bậy là được.
Trong đáy mắt Thượng Quan Diễm Kiều toát ra vẻ hung ác âm u.
“Chàng gầy đi nhiều rồi.” Nàng cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo trên ngực hắn, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng, nếu là nàng lúc bình thường khi nhìn thấy vết thương của hắn chắc chắn sẽ tức giận hoặc rơi nước mắt.
Nhưng mà… không sao cả.
Hắn khẽ nhướng mày, cười khẩy: “Đúng vậy, nên phải cần Thánh nữ thương xót mới được.”
Minh Lan Nhược chớp chớp đôi mắt quỷ quái đáng sợ, đưa tay từ ngực hắn trượt xuống eo thon chắc khỏe: “Huyết cổ nói, nó đã chuẩn bị sẵn sàng để hầu hạ ta rồi, còn chàng?”

Ads
';
Advertisement