Minh Lan Nhược - FULL

“Ngồi xuống!” Minh Lan Nhược lạnh lùng liếc mắt.
Tuy hắc thủy đã quay về đỉnh, nhưng đồng tử của nàng vẫn đen kịt kì ảo chưa trở lại bình thường.
Tên Đại vu sư run rẩy, cung kính ngồi xuống theo bản năng: “Vâng!”
Long Đề suy yếu, cố gắng mở to đôi mắt già nua nhìn chằm chằm A Cổ ma ma: “Hừ, ta biết nhất định ngươi sẽ trả thù ta… Ta biết!”
A Cổ ma ma nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ta không nên sao? Hơn nữa ta cũng là Miêu nhân, dù rời khỏi Miêu Cương thì nơi này vẫn là mảnh đất sinh ra và nuôi lớn ta, sao ta có thể ngồi yên nhìn ngươi tác oai tác quái!”
Long Đề cười khẩy: “Ha ha ha… Ngươi nói thật là đường hoàng, nếu đã vĩ đại như vậy thì sao năm đó không mang theo nghiệt chủng trong bụng cùng chết ở Miêu Cương vì dân chúng đi, như vậy sẽ không xảy ra nhiều chuyện nữa, đều là lỗi của ngươi, đều là ngươi!!!”
Lời cuối cùng, gần như ông ta vừa nói vừa phun máu gào thét về phía A Cổ ma ma.
Chỉ là quá suy yếu, ông ta đã thở không ra hơi, đôi mắt đục ngầu vẫn nhìn chằm chằm A Cổ ma ma.
“Đủ rồi! Đến lúc này người vẫn còn mê muội không chịu tỉnh ngộ!” Sở Nguyên Bạch nhắm mắt, nghiến răng ngắt lời.
Long Đề nhìn Sở Nguyên Bạch: “Ngươi…”
Sở Nguyên Bạch mở mắt, lạnh lùng nhìn ông ta: “Người để nương ta hạ cổ trùng suy yếu lên người phụ vương ta, mấy ngày trước lại thẳng tay lấy mạng ông ấy, những chuyện điên cuồng này, người vẫn thấy chưa đủ sao?”
Long Đề sững người: “Ngươi…”
“Phải, ta đều biết.” Sở Nguyên Bạch hít sâu, vẻ mặt phức tạp và đau đớn.
Sau khi phụ vương qua đời, trong lòng hắn ta vẫn luôn nghi ngờ.
Bản thân hắn ta là Cổ sư, tuy loại cổ trùng đó rất bí mật, nhưng hắn ta đã mượn của Lan Nhược tỷ một giọt máu Thánh nữ để kiểm tra thi thể phụ vương.
Dù là cổ trùng nhỏ bé và khó phát hiện đến đâu, cũng sẽ có phản ứng với cổ thần.
Cho nên… Cuối cùng hắn ta vẫn tra ra được.
Ngoại công yêu thương lại cùng mẫu thân giết chết phụ vương, điều này làm sao hắn ta có thể chấp nhận?
Tuy phụ vương không có nhiều tình cảm phụ thân với hắn ta, nhưng lại kỳ vọng rất nhiều vào hắn ta nên đã tìm kiếm rất nhiều lão sư dạy dỗ.
Phụ vương đã phải chịu đựng áp lực từ chính Hoàng tộc, rồi phá vỡ thông lệ đưa ngôi vị Kinh Nam Vương cho một đứa con hoang mang dòng máu Miêu tộc như hắn ta.
Cho rằng hắn ta là hy vọng lớn nhất để các dân tộc ở ba tỉnh Tây Nam chung sống hòa thuận, hy vọng hắn ta trở thành vị Vương được các tộc dân công nhận.
Tuy hắn ta chỉ là ‘công cụ’ để phụ vương thống trị, nhưng tất cả những gì hắn ta hưởng thụ đều là do phụ vương ban cho.
“Ha ha… Tiểu tử ngốc… Nếu không phải thân thể phụ vương ngươi suy yếu, ngươi cho rằng ngươi có cơ hội nắm giữ Kinh Nam Vương phủ sớm như vậy sao?”
Long Đề cười nhạo nhìn thiếu niên trước mặt: “Không phải ta bảo vệ ngươi – đứa con lai tạp chủng này… Thì… Những thê thiếp của gã ta đã sớm… Xé xác ngươi thành trăm mảnh rồi…”
Long Đề cười đến mức ho ra máu.
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch càng phức tạp và đau đớn nhìn Long Đề hấp hối.
Rõ ràng là người từ nhỏ đã dạy hắn ta phải bảo vệ vạn dân Miêu Cương, nói với hắn ta đây là tín ngưỡng cả đời của ông ta, vậy mà lại tự tay phá hủy tất cả những gì ông ta dạy.
Sở Nguyên Bạch nhắm mắt, đứng dậy nói: “Long Đề Đại vu sư, bất kể ta là Kinh Nam Vương của ba tỉnh Tây Nam, hay là Đại vu sư của Cổ Miêu, trách nhiệm của ta là bảo vệ bách tính Miêu Cương và ba tỉnh Tây Nam.”
“Còn người thân là Đại vu sư Cổ Miêu lại phạm tội không thể tha thứ, đáng bị xử tử.”
Hắn ta không còn gọi Long Đề là ngoại công nữa, từ khi Long Đề giết phụ vương và hại chết nhiều bá tánh như vậy, thì tình cảm ông cháu giữa bọn họ…
Đã kết thúc rồi.
Long Đề nhìn xung quanh vô số ánh mắt hận thì chỉ muốn băm ông ta thành trăm mảnh, đặc biệt là A Cổ ma ma đang nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Rõ ràng nhiều năm trước, ánh mắt bà ấy nhìn ông ta dịu dàng uyển chuyển như sương khói trên núi Đồ Vân.
Bà ấy lại vô tình đến vậy, khi ông ta cố gắng níu kéo bà ấy thì bà ấy lại cứu tên họ Tiêu kia rồi còn ở bên nhau.
Kể từ đó bà ấy không bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn ông ta nữa, hiện tại bà ấy cũng giống như tất cả mọi người ở đây, đều đang chờ đợi cái chết của ông ta.
Ông ta khẽ cười đầy oán hận và không cam lòng: “Ha ha ha…”
Đúng vậy, ông ta biết mình không sống được nữa, sắp chết rồi.
Nhưng mà…
Ông ta không cam lòng… Thật sự không cam lòng.
Ông ta đã trù tính mấy chục năm, sao có thể bị thua triệt để như vậy!
Long Đề đột nhiên nắm lấy tay Sở Nguyên Bạch, bấu chặt ngón tay vào cổ tay hắn ta.
Ông ta dùng hết sức lực còn sót lại khàn khàn gào thét, siết chặt đến mức cổ tay Sở Nguyên Bạch chảy máu.
“Ta… ngoại công… ngoại công thất bại rồi, nhưng ngươi phải thành công… Phải thành công… Ngươi nhất định phải giữ lại Cổ thần, ngươi có thể làm được!”
Sở Nguyên Bạch cố nén đau đớn: “Long Đề Đại vu sư, người – buông tay ra!”
Ánh mắt đen láy của Minh Lan Nhược lạnh lùng nheo lại, hàn khí bỗng chốc tỏa ra.
Long Đề chỉ cảm thấy ngực tức nghẹn, bản mệnh cổ trùng vừa mới yên tĩnh trong cơ thể bỗng nhiên lại điên cuồng cắn xé nội tạng.
“Hự- Hự-“
Ông ta trừng mắt vội vàng ôm ngực, phun ra một ngụm máu rồi ngã gục xuống đất, đôi mắt già nua không cam lòng nhìn chằm chằm A Cổ ma ma.
Mùi máu tanh tỏa ra.
Cái chết của Long Đề khiến mọi người ở đây đều chìm trong tĩnh lặng.
A Cổ ma ma thấy vậy nhắm mắt lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò –
Ân oán đẫm máu ba đời, từ sáu mươi năm trước, khi bà ấy gặp gỡ thiếu niên tuấn mỹ tên Long Đề, đến nay kết thúc bằng cái chết mê muội chưa kịp tỉnh ngộ của ông ta.
“Ngoại… công.” Sở Nguyên Bạch nhìn thân thể gầy gò đã chết của Long Đề, cắn chặt môi nhắm mắt lại, trong lòng cuộn trào vô số cảm xúc.
Dù ngoại công tội ác tày trời, nhưng ngoài Hương Na ra thì ông ta là người thân duy nhất còn lại trên đời của hắn ta.
Hắn ta đau đớn và dày vò che cổ tay đang chảy máu.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta, không nói gì.
Sở Nguyên Bạch nhìn Minh Lan Nhược, hít sâu: “Ta không sao, tỷ tỷ.”
Minh Lan Nhược gật đầu, sau đó uống một ngụm nước suối mà A Cổ ma ma đưa tới.
Đôi mắt vốn đen kịt kì dị dần dần biến mất, đôi mắt bình thường đã quay trở lại.
Sở Nguyên Bạch thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhìn về phía Cổ vệ của mình: “Người đâu…”
Ngay khoảnh khắc mở miệng, hắn ta dường như cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở Nguyên Bạch đột nhiên quay đầu lại thì chợt nhìn thấy một nữ tử mang trang phục Cổ sư trà trộn vào đám người đang dọn dẹp tế đàn, bỗng nhiên cầm cây kiếm đâm thẳng vào lưng Minh Lan Nhược.

Ads
';
Advertisement