Minh Lan Nhược - FULL

“Còn ám khí trên cổ tay nàng ta nữa!” Vân Nghê lạnh lẽo chỉ vào cổ tay Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược khẽ cười một tiếng: “Ngươi ngược lại rất cẩn thận.”
Nói rồi, nàng vươn tay, tháo ống tay áo bên trái, để lộ ra ống phóng ám khí.
Vân Nghê tiến lên một bước, hung hăng giật lấy chiếc vòng tay hình phượng hoàng trên cổ tay phải của nàng: “Đừng tưởng ta không biết đây là Vạn Độc Khổng Tước Linh!”
Minh Lan Nhược nhìn mấy vết máu trên cổ tay bị nàng ta cào ra, thản nhiên nói: “Ngươi sẽ hối hận vì làm ta bị thương.”
Vân Nghê nghe vậy, giơ tay định tát nàng một cái: “Tiện nhân, còn dám uy hiếp ta!”
Nhưng tên Miêu tướng lại sa sầm mặt mũi, giữ chặt cổ tay nàng ta: “Nàng ta nói không sai, nàng ta là Cổ sư, tùy tiện đụng chạm Cổ sư vốn là đại kỵ, huống chi là dính máu của Cổ sư!”
Vân Nghê nghe vậy, nhất thời hoảng sợ: “Nàng ta hạ cổ ta sao? A, ta sợ quá!”
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại nhìn Minh Lan Nhược, cười khẽ: “Hắc hắc hắc, nhưng ta có Tránh Cổ Thần Châu mà Long Đề Đại Vu sư ban tặng, ngươi quên rồi sao?”
Tên Miêu tướng nhìn Vân Nghê có chút điên cuồng, cũng có chút e ngại, chỉ nhíu mày: “Được rồi, được rồi, ngươi đem mọi chuyện thành ra thế này, lát nữa tự mình đi giải thích với Đại Vu sư!”
Thuật Đan rốt cuộc cũng phản ứng lại, trừng mắt: “Đại Vu sư điên rồi sao, tại sao lại làm như vậy, nếu Tiểu vương gia biết được…”
Nhưng tên Miêu tướng lại trực tiếp sai người đánh ngất Thuật Đan và mấy tên Cổ vệ đi theo, rồi khiêng đi.
Sau đó, hắn không kiên nhẫn ra hiệu cho đám Miêu binh bên cạnh đội mũ trùm đầu màu đen lên cho Minh Lan Nhược: “Ngươi không đội, thì chỉ có thể bị đánh ngất!”
Minh Lan Nhược cũng không phản kháng, mặc cho bọn họ đội mũ trùm đầu màu đen lên, rồi bị đưa đi.
Cố Tư Ngọc cũng lập tức lặng lẽ cúi người, như quỷ mị biến mất trên mái nhà, âm thầm bám theo.
Vân Nghê vốn định rời đi, lại đột nhiên gọi tên Miêu tướng: “Ngươi đi giết hết những kẻ chạy thoát ban nãy, không được để lại hậu hoạn!”
“Không cần ngươi căn dặn, người của ta sẽ xử lý tốt.” Tên Miêu tướng lạnh lùng nói.
Vân Nghê đè nén lửa giận, phất tay áo bỏ đi.
Tên Miêu tướng nhìn đám người Miêu dân của Đồng Cổ trại, lạnh lùng nói: “Giết hết, thiêu rụi cả trại, cứ nói là dịch bệnh nghiêm trọng!”
Không thể để chuyện hôm nay lưu lại bất kỳ sơ hở nào!
“Tuân lệnh!” Một đám Miêu binh lập tức ôm quyền.
“Không —— đừng mà!!” Một đám Miêu dân không thể tin nổi nhìn bọn họ, điên cuồng giãy giụa đẩy ra.
Rõ ràng Thánh nữ đã đồng ý đi theo bọn họ, tại sao Long Đề Đại Vu sư lại muốn giết bọn họ?
Nhưng vô dụng, tiếng kêu thảm thiết và máu tươi nhuốm đỏ cả Đồng Cổ trại.
Tiểu Hỏa Lang trốn trên cây run rẩy bịt chặt miệng mình.

Minh Lan Nhược không biết mình bất tỉnh từ lúc nào, nhưng nàng tỉnh lại là bởi vì —— cảm giác đau đớn trên cổ tay.
Nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy Đại Hoàng đang nằm bẹp trên đất bên cạnh cổ tay mình —— nôn mửa.
“Ọe ọe ọe ọe —— Khụ khụ —— Ọe ọe!”
Nàng nhìn thấy trên cổ tay mình, ngoài xiềng xích, còn có hai dấu răng nhỏ xíu.
Tiểu tử béo này vì đánh thức nàng đã hung hăng cắn nàng một cái.
Nhưng nó không thể uống máu của nàng, sẽ trúng độc!
May mà nó cũng thông minh, không hút máu nàng vào bụng giống lần trước mà là liều mạng phun ra.
Nàng âm thầm thở dài, chống người ngồi dậy, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào bụng Đại Hoàng, thấp giọng nói: “Cảm ơn, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi.”
Không hút máu nàng, Đại Hoàng trúng độc hẳn không nặng.
Đại Hoàng không nhịn được đảo tám con mắt đỏ ngầu, nhưng nó không rảnh, nó còn phải nôn mửa: “Ọe ọe ọe ——”
Đúng là tạo nghiệt mà, Ma nữ to lớn béo tốt như vậy, lại phải nhờ đến tiểu khả ái nhỏ bé như nó đến cứu!
Minh Lan Nhược định tìm chút nước cho Đại Hoàng uống, bèn nhìn xung quanh.
Rất nhanh, nàng liền phát hiện mình đang ở trong một mật thất, hay nói đúng hơn là một cung điện ngầm có tế đàn.
Trên vách tường xung quanh là đồ đằng của đại thần Xi Vưu, còn có Cổ Thần Đỉnh và các loại độc trùng được khắc họa.
Bao gồm cả đồ đằng của Đại Hoàng, mà những bức tượng đá đang nâng đèn trường minh kia, nhìn kỹ lại chính là tượng đá của các đời Thánh nữ.
Ngụ ý rằng, các đời Thánh nữ đều phụng sự đại thần Xi Vưu.
Nàng đột nhiên nhớ tới một số bức tranh và câu chuyện mà A Cổ ma ma từng cho nàng xem.
Đây là…
Tổng tế đàn của Cổ Miêu?
Cuối cùng nàng cũng vào được đây!
Minh Lan Nhược nheo mắt, đang định đứng dậy xem xét, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã từ phía xa xa truyền đến ——
“Bốp!” Hình như là có người bị tát.
Nàng lặng lẽ đi theo hướng phát ra âm thanh.
Không lâu sau, tiếng cãi vã vốn không rõ ràng lắm, bây giờ đã trở nên rõ ràng hơn.
“Ngươi đánh ta?!” Giọng nói the thé của Vân Nghê vang lên.
Tiếp theo là một giọng nam già nua lạnh lùng: “Ngươi vốn dĩ chỉ là một con mồi để dụ dỗ Minh Lan Nhược! Bản Đại Vu đã nói, nếu nàng ta đi tìm ngươi, ngươi phải nghĩ cách để giữ chân nàng ta, chứ không phải để cho tất cả mọi người đều biết ngươi là giả mạo!”
Ông ta dừng một chút, khinh thường nói: “Ngươi càng không thể để người khác biết chuyện ngươi giả mạo nàng ta là do ta phân phó, nhìn xem ngươi đã làm chuyện ngu xuẩn gì kìa, lại để cho cả trại đều biết!”
Vân Nghê phẫn nộ nói: “Chẳng phải ngươi đã ra lệnh diệt khẩu người của Đồng Cổ trại rồi sao!”
“Đồng Cổ trại bảy trăm người, đó đều là người Miêu cương của chúng ta, không phải ngươi, bọn họ không cần phải chết! Hơn nữa, vạn nhất có kẻ sống sót, truyền tin tức ra ngoài, toàn là phiền phức!”
Giọng nói già nua kia mang theo tức giận.
Vân Nghê cười lạnh: “Long Đề, chẳng phải ngươi sợ ngoại tôn của ngươi biết chuyện ngươi bắt cóc nữ nhân kia rồi gây sự với ngươi sao, giả vờ thương xót tính mạng người Miêu cương cái gì chứ!”
Lão già ích kỷ, độc ác, còn ở đây giả bộ vô tội!?
Long Đề lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm theo lời bản Đại Vu, nếu không, cho dù là Tiên Thái tử có dặn dò ta chiếu cố ngươi, ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Nói xong, ông ta phất tay áo bỏ đi!
Chờ mọi người đi rồi, Vân Nghê lau vết máu ở khóe miệng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất ——
“Phì! Lão già đạo đức giả, dựa vào cái gì mà ta phải che giấu cho ngươi!”
Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ giết ông ta!
Bất quá…
Vân Nghê quay người nhìn về phía sâu trong tế đàn, cười lạnh một tiếng, bước tới.
Đến khi nàng ta đến căn phòng sâu trong tế đàn, liền nhìn thấy Minh Lan Nhược đang ngồi xếp bằng.
Vân Nghê cười lạnh: “Ngươi quả nhiên đã tỉnh.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Vân Nghê, Tần ca ca của ngươi đã chết rồi, ngươi vậy mà vẫn sống tốt như vậy, mạng thật lớn.”
Vân Nghê cười âm hiểm: “Minh Lan Nhược, ngươi trọng sinh trở về, hủy hoại tất cả của ta, có phải cảm thấy mình có thể sống tốt, không cần trả giá gì không?”
Nói rồi, nàng ta vuốt ve khuôn mặt mình: “Nhưng ta cũng là Thiên tuyển chi nữ, sao có thể dễ dàng thua ngươi, cho nên ta vẫn sống, còn có được khuôn mặt của ngươi!”
Minh Lan Nhược khựng lại, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi mới phát hiện ra ta và ngươi đều là trọng sinh, có phải hơi muộn rồi không?”
“Là ta khinh địch, ai ngờ được trên đời này lại có tới hai Thiên tuyển chi nữ, ngươi cũng xứng sao?” Vân Nghê không cam lòng, oán độc nói.
Nàng ta quá tự phụ, kỳ thật lúc Minh Lan Nhược chưa gả cho Thái tử, nàng ta nên nghi ngờ Minh Lan Nhược rồi!
Nhưng nàng ta chỉ cho rằng đó là do mình trọng sinh trở về, dẫn đến một chút sai lệch, không đáng để lo lắng.
Dù sao, ban đầu nàng ta đã thành công khiến Chủ thượng tưởng rằng đứa bé trong bụng Minh Lan Nhược không phải của hắn!
Phải biết rằng, kiếp trước, ngay từ đầu Chủ thượng đã biết đứa bé tiện nhân kia mang thai là của hắn!
Mãi cho đến khi Chủ thượng vì tiện nhân kia mà muốn giết nàng ta, nàng ta mới nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân kia.
Khoảnh khắc đó, nàng ta rốt cuộc đã hiểu ra —— trên đời này có hai người trọng sinh!
Lão thiên tại sao lại muốn đùa giỡn như vậy, chỉ cần mình nàng ta trọng sinh là đủ rồi, Minh Lan Nhược, nữ nhân vô sỉ kia cũng xứng đáng được trọng sinh sao?
Trong bóng tối cách đó không xa, Cố Tư Ngọc nheo mắt, thần sắc khó lường.
Bọn họ đang nói gì vậy?
Trọng sinh gì, Thiên tuyển chi nữ gì?

Ads
';
Advertisement