Tháng Tư, năm Hy Ninh nguyên niên
Tân đế lên ngôi chưa đầy bốn tháng, quân Tây Bắc bỗng nhiên giương cờ phản loạn, hai mươi vạn đại quân tạo phản, triều đình trong ngoài đều chấn động.
Nguyên nhân khiến quân Tây Bắc làm phản chính là——
Huyết mạch duy nhất của Tiên Đế, người lẽ ra đã “chết” ở kinh thành sáu năm trước, nay lại tái xuất nhân gian với danh nghĩa Diễm Vương.
Hắn còn phát ra chiếu thư, liệt kê từng tội trạng của Tiên Đế trước thiên hạ, bao gồm việc giết vua đoạt ngôi, giết huynh đoạt vị, bức hại hậu duệ của Văn Đế, còn cấu kết với Bắc Mông, Hậu Kim tàn sát trung lương và nhiều tội danh khác.
Chiếu thư này còn chỉ thẳng Tân đế Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa đăng cơ đầu năm nay là kẻ ngụy đế!
Thiên hạ chấn động!
Trong cung cũng chìm trong cảnh hoảng loạn.
Bị gọi là “ngụy đế”, nghĩa là đã lay động gốc rễ tính chính thống của Tân đế trước toàn thiên hạ.
Tân đế giận dữ vô cùng, ngay đêm tin tức truyền đến, liền vội triệu tập các mưu thần tâm phúc vào điện.
“Khốn kiếp, cái gì mà Diễm Vương, rốt cuộc là thứ quỷ gì, từ đâu chui ra vậy chứ!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp giận dữ đến mức suýt đập nát cả bàn trước mặt.
Thượng thư Bộ Lại Hồng Hải tiến lên nói: “Bệ hạ bớt giận, chuyện này rõ ràng là đối phương đã mưu tính nhiều năm.”
Ông ta luôn là mưu sĩ được Thượng Quan Hoành Nghiệp trọng dụng nhất, sau khi Thượng Quan Hoành Nghiệp đăng cơ, ông ta thuận lý trở thành đại thần nhị phẩm.
“Đúng vậy, bệ hạ, nếu ngài tức giận làm hại thân thể, rồi cuống cuồng tay chân, sẽ lọt vào bẫy của đối phương.” Đại học sĩ Lý Tĩnh cũng tiến lên khuyên nhủ.
Ba, bốn vị quan tâm phúc từng theo từ phủ Tần Vương đến giờ cũng đều lần lượt an ủi khuyên giải.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Tiên sinh Hồng, khanh nói xem, phụ hoàng năm xưa đã cho người hạ độc Điệu Vương suốt hơn mười năm, hắn sao có thể còn sống được?”
Điệu Vương bị phụ hoàng bắt về khi còn là một đứa trẻ, vì bị thương ở đầu nên trở thành kẻ ngốc.
Năm đó phụ hoàng cần chứng minh mình không phải là kẻ “soán vị”, mà là cả gia tộc của Tiên Đế “bất ngờ” tử vong.
Duy nhất đứa con còn sót lại – Điệu Vương là một kẻ ngốc, cho nên ông ta mới phải kế vị hoàng vị.
Vì vậy ông ta nhốt đứa trẻ ấy trong phủ Điệu Vương, còn cho nó nhiều người hầu mà thực chất là giam lognr.
Phụ hoàng thậm chí còn bố trí một “nhũ mẫu” để làm ra vẻ là một “nhân quân”, nhưng thực chất bà ta chỉ có nhiệm vụ hạ độc trong đồ ăn thức uống của đứa trẻ ấy, để hắn ốm yếu và “chết tự nhiên” sau hơn mười năm.
Không ngờ tên ngốc Điệu Vương ấy, có lẽ chỉ là một kẻ giả mạo nào đó!
Tranh giành hoàng quyền vốn chỉ có một kết cục duy nhất là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Phụ hoàng muốn diệt cỏ tận gốc con cháu của Văn Đế, ông ta không thấy sai.
Bởi vì hôm nay Điệu Vương đã “chết” bỗng nhiên biến thành Diễm Vương, còn mưu phản cả quân Tây Bắc.
Điều này đã chứng minh phụ hoàng trong một lúc sơ suất đã để lại hậu quả tai hại!
“Có khi đây đều là âm mưu của Đại tướng quân Tây Bắc – Đỗ Hồng Sinh, hắn muốn soán vị tạo phản nên mới mượn danh nghĩa của Điệu Vương!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói.
Hắn ta nghi ngờ rằng Diễm Vương này không phải là huyết mạch của Văn Đế thật!
Nhưng Hồng Thượng thư lại xoa xoa chòm râu, lắc đầu: “Bệ hạ, thần đã điều tra lại những chuyện cũ từ nhiều năm trước.”
Ông ta ngừng lại một chút: “Năm xưa tiên đế ban cho chữ ‘Điệu’ vốn không phải là phong hiệu chính thức của con trai Văn Đế và Mai Phi.”
Dù sao, chữ ‘Điệu’ cũng là một từ ngữ cực kỳ xui xẻo.
Tiên đế vì khinh miệt và ghét bỏ con trai của Văn Đế nên cố ý ban cho đứa trẻ này một danh hiệu để hạ nhục.
“Còn tên của con trai Văn Đế…”
Ông ta ngừng lại, nhìn về phía Tân đế: “Không biết bệ hạ có biết tên thật của Điệu Vương không?”
Câu hỏi này khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp bối rối.
Hắn ta sững lại một chút: “Chuyện này…”
Ai rảnh mà đi quan tâm đến tên của một kẻ ngốc tầm thường, chắc chắn sẽ chết?
Ngay cả khi Văn Đế tại vị, Mai Phi và con trai của bà ta đã lâu sống tại biệt cung trên núi.
Mai Phi đôi khi còn vào cung, còn con trai của bà ta chưa từng vào cung.
Nghe nói khi đứa trẻ ấy mười tuổi, Thái hậu không nhìn nổi nữa, mới cho ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia.
Vì vậy, trong cung vốn dĩ không ai gặp qua đứa trẻ ấy, lại càng không ai quan tâm tên thật của hắn.
Dù sao Văn Đế dù sủng ái Mai Phi, nhưng vì đứa trẻ ấy là con lai, ông ta cũng không mấy coi trọng.
Hồng Thượng thư thở dài: “Con trai của Tiên Đế và Mai Phi có một chữ ‘Diễm’ trong tên, hạ quan đã tra xét ngọc điệp của Tông Chính Tự, tên đầy đủ là Thượng Quan Diễm Kiều.”
Ông ta ngừng lại: “Tiền nhiệm lão Tông chính nói rằng, năm xưa Mai Phi từng cầu Văn Đế ban phong hiệu cho con trai là ‘Diễm’, tức là Diễm Vương.”
Văn Đế cũng từng đồng ý.
Nhưng cuối cùng do có một số quan thần trong triều không thích một người ngoại tộc như Mai Phi mê hoặc quân vương, phản đối phong vương cho hoàng tử quá sớm.
Vì vậy, chuyện này cuối cùng không thành.
“Những chuyện kín trong cung này, đã bị chôn vùi trong bụi bặm mấy chục năm, Đỗ Hồng Sinh lâu nay luân chuyển ở Tây Bắc và Bắc Cương, muốn biết những tin tức này, chỉ e không dễ dàng.”
Đại học sĩ Lý Tĩnh cũng nghiêm nghị nói.
“Nói cách khác, Thượng Quan Diễm Kiều này rất có khả năng chính là con trai của Văn Đế năm xưa!”
Hồng Thượng thư nói: “Còn Điệu Vương ngốc nghếch trong phủ Điệu Vương kia có lẽ là giả mạo mà Đại tướng quân Chu Đại đưa vào để qua mắt Tiên Đế.”
“Thượng Quan… Diệm Kiều…” Vị hoàng đế trẻ tuổi lẩm bẩm cái tên này, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một đám mây đen.
Kiều…
Tên của tên ma quỷ Tu La kia, cái tên yêu nghiệt Cửu Thiên Tuế đã chết hoặc không rõ sống chết cũng có một chữ Kiều!
Trước đây họ có liên hệ gì không?
Không, không thể nào.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tự cảm thấy phủ nhận ngay, một người là thái giám, một người là con trai của Tiên Đế, có thể có quan hệ gì.
Huyết mạch đế vương kiêu ngạo như vậy!
Nếu hắn là con trai của Tiên Đế, thà chết cũng không thể chịu đựng nhục nhã của việc tịnh thân làm thái giám!
Nhưng…
Người khiến hắn ta lúc nào cũng như nghẹn trong cổ họng, không thể yên ổn ăn ngủ, vì sao ngay cả tên cũng giống nhau đến vậy!
“Đáng chết!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cuối cùng không kiềm chế được, giận dữ đập mạnh chiếc chén trên bàn!
“Bốp!” một tiếng, chiếc chén rơi xuống đất vỡ tan.
“Hoàng thượng bớt giận!” Chúng thần đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp hít sâu một hơi: “Lập tức phái người đi điều tra tình hình Tây Bắc, chuẩn bị chiến tranh, đồng thời triệu kiến tân Hầu gia của phủ Chu, Chu Đồng Thần và các quan viên liên quan vào cung!”
Người năm xưa phụ trách bắt giữ Mai Phi và con trai Tiên Đế chính là cữu cữu ruột của hắn ta, Chu Sâm.
Muốn tìm hiểu rõ chân tướng về Thượng Quan Diễm Kiều này, nhất định phải bắt đầu từ phủ Chu.
“Dạ!” Chúng thần đồng loạt ôm quyền đáp lời.
Cuộc thảo luận kéo dài đến tận canh ba, lúc này Thượng thư phòng mới dần yên tĩnh lại, các quan thần mới có thể lê bước mệt mỏi rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng xoa bóp hai bên thái dương, nhận lấy chén trà do cung nhân bên cạnh dâng lên.
Hắn ta nhẹ giọng phân phó Lăng Ba vừa bước vào: “Lăng Ba, ngươi dẫn người điều tra những chuyện và những người liên quan đến thời điểm Minh Lan Nhược bị giam cầm trong phủ Điệu Vương!”
Năm đó, phủ Điệu Vương giam giữ một Điệu Vương giả, sau đó lại giam cầm Minh Lan Nhược.
Không hiểu vì sao, hắn ta theo bản năng cảm thấy Minh Lan Nhược có lẽ ít nhiều… biết được điều gì đó!
…
Miêu Cương
“Khụ khụ…” Minh Lan Nhược bị một ngụm trà làm sặc.
Thương Kiều, không, Thượng Quan Diễm Kiều lại dám trực tiếp làm phản, chiêu mộ toàn bộ Tây Bắc quân, lên đến hai mươi vạn binh mã!
Không, có lẽ, toàn bộ Tây Bắc quân vốn dĩ từ đầu đã là người của hắn!
Con chồn bạc đó thường xuyên vận chuyển hàng hóa đến Tây Bắc, từ đó đi qua Tây Vực buôn bán.
Nghĩ lại thì, không chừng hắn chính là đang vận chuyển các loại binh khí và truyền tin tức.
“Đại tiểu thư không cần lo lắng, gia đã ở trong Tây Bắc quân, tất nhiên là an toàn.”
Tiểu Tề Tử đặt một đĩa mơ tươi đã rửa sạch lên bàn.
“Ừm, đã hơn một tháng rồi, này cũng sắp đến tháng sáu, bồ câu đưa thư không có tin tức gì khác sao?” Minh Lan Nhược không nhịn được hỏi.
Tiểu Tề Tử cười gượng: “Không có đâu ạ.”
Minh Lan Nhược nghiến răng, đập mạnh bàn: “Hừ, làm Diễm Vương rồi thì bắt đầu ra vẻ rồi đấy nhỉ!”
Một bức thư cũng không buồn gửi thêm cho nàng.
Tiểu Tề Tử rụt cổ, cười khổ trong lòng.
Thực ra gia không phải là không có tin tức, chỉ là gia vẫn còn quá nhỏ mọn thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất