Sở Nguyên Bạch tựa như một thiếu niên vừa gây chuyện xấu, rất muốn nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Giả đại phu chính là giả đại phu, trộm phương thuốc của người khác, cướp công lao của người khác, cũng sẽ không thể nào thật sự biến nàng ta thành thần y.
Hơn nữa, tin tức về việc phương thuốc của Đóa Ninh có tác dụng phụ nghiêm trọng truyền ra.
Nhất định còn có thêm tin đồn – nguyên nhân Đóa Ninh không biết về tác dụng phụ của phương thuốc là bởi vì nàng ta đã trộm phương thuốc của tỷ tỷ Lan Nhược!
Khóe môi Sở Nguyên Bạch cong lên, nụ cười lạnh lẽo âm trầm: “Ta còn phái người, cố ý đi khắp nơi tuyên truyền chuyện này.”
Hắn luôn cảm thấy Đóa Ninh và tộc trưởng Mục Khải nhất định có âm mưu gì đó.
Vì vậy, sáng nay, hắn không ở lại thôn trang cùng tỷ tỷ khám bệnh mà đi dạo quanh một vòng.
Quả nhiên để hắn phát hiện ra ‘chuyện tốt’ mà Đóa Ninh và tộc trưởng Mục Khải âm thầm làm!
Minh Lan Nhược nhìn hắn, mỉm cười: “Ngươi còn tức giận hơn cả tỷ tỷ.”
Sở Nguyên Bạch hừ lạnh: “Bọn họ dám trơ trẽn cướp công lao của tỷ tỷ, ta đây bất quá chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông!”
Dám ở trên đầu hắn – Tiểu Kinh Nam Vương này làm càn, nếu hắn không thu thập bọn họ, thì làm sao có thể trấn phục được ba tỉnh Tây Nam!
Minh Lan Nhược bưng chén trà, thản nhiên nói: “Kỳ thực, công lao chữa bệnh sốt rét bằng kim kê nạp cũng không phải của ta.”
Lúc trước ở kinh thành, tình hình dịch bệnh ở Miêu Cương đã được người của Cẩm Y Vệ báo cáo lại cho Thương Kiều.
Đường lão và nàng cùng nhau nghiên cứu sách y thuật cổ, phát hiện ra thanh hao, hoàng hoa hao… đều có tác dụng rất tốt trong việc điều trị bệnh sốt rét.
Nhưng những loại thảo dược đó cần vận chuyển với số lượng lớn, thời gian chắc chắn sẽ lâu.
Lúc đó, tình hình kinh thành đã vô cùng căng thẳng phải nói là ngàn cân treo sợi tóc.
Một khi tình hình thay đổi, nàng nhất định phải tách khỏi đội ngũ y giả đang vận chuyển thảo dược, dẫn người đến ba tỉnh Tây Nam trước.
Sau đó, sau khi Thượng Quan Hoành Nghiệp đăng cơ, cuộc truy đuổi của hắn ta đối với nàng đã chứng minh cho điều này.
Lúc trước, Thương Kiều đã cho Cáo Bạc chuẩn bị một lượng lớn dược liệu kim kê nạp cho nàng trước khi nàng rời khỏi kinh thành.
Loại thuốc này khi mới được đưa từ Tây Vực đến đã được mệnh danh là thần dược trị bệnh sốt rét.
Chỉ là khí hậu ở kinh thành và phía Bắc khô hanh, rất ít khi xuất hiện bệnh sốt rét, vì vậy không có mấy người dùng đến.
Mặc dù ở phía Nam thường xuyên bùng phát dịch sốt rét, nhưng loại thuốc này vẫn chưa được truyền đến phía Nam.
Mà chỉ cần một lượng nhỏ dược liệu kim kê nạp sắc nước hoặc chiết xuất đã có thể phát huy tác dụng thần kỳ.
Nếu gặp nguy hiểm, nàng buộc phải tách khỏi đội ngũ vận chuyển dược liệu và đại phu.
Vậy thì chỉ cần kim kê nạp được đưa đi trước cũng có thể đến Miêu Cương, khống chế được đợt dịch sốt rét này!
Thương Kiều đã nói với nàng rằng –
Cứu chữa dịch bệnh như cứu lửa.
Người đầu tiên dập tắt được “ngọn lửa” dịch bệnh sẽ có được lòng dân.
“Bản tọa sẽ giúp ngươi thu phục lòng dân ba tỉnh Tây Nam, ngươi muốn dùng gì để tạ ơn bản tọa?”
Lúc trước, nam nhân đó ôm nàng trong lòng, cúi đầu, bờ môi mỏng in dấu trên xương quai xanh của nàng, dịu dàng nói.
Minh Lan Nhược vô thức dùng đầu ngón tay trắng nõn của mình lướt nhẹ trên xương quai xanh.
Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại dấu ấn của đôi môi mỏng của hắn.
Sở Nguyên Bạch có chút sững sờ nhìn nữ tử trước mặt.
Nàng cúi đầu, lông mi khẽ run, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, dáng vẻ ngây người, mê mẩn, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Mang một vẻ đẹp kỳ lạ, mê hoặc lòng người.
Khiến hắn bất giác cảm thấy khô nóng cổ họng.
Hắn kéo kéo cổ áo, khẽ ho một tiếng: “Tỷ… tỷ!”
Minh Lan Nhược giật mình, hoàn hồn.
Nàng nhắm mắt lại, nhịn không được cắn nhẹ đầu lưỡi, nàng đúng là điên rồi, lại có thể trước mặt Tiểu Bạch nghĩ đến nam nhân khác đến mức đỏ mặt!
“Ta… hơi khó chịu.” Nàng cầm lấy chén nước, uống một ngụm nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại.
Sở Nguyên Bạch lo lắng sờ sờ trán nàng hỏi: “Tỷ bị sốt sao? Có phải do ngày đêm vất vả, không quen khí hậu?”
Minh Lan Nhược bật cười, vỗ vỗ tay hắn: “Nào có chuyện đến mấy tháng rồi mà không quen khí hậu?”
Sở Nguyên Bạch ấp úng: “Ừm…”
Minh Lan Nhược đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Kỳ thực, ta cũng không cao thượng gì, ta và đám người Đóa Ninh, Mục Khải không khác gì nhau, ta cũng muốn có được lòng dân.”
Chỉ là, nàng càng hiểu rõ hơn, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.
Muốn có được lòng dân, phải dùng chân tâm của mình để đổi lấy.
Chứ không phải chỉ làm cho có lệ.
“Muốn có được lòng dân không có gì sai, làm vua, làm chúa, ai mà không cần đến lòng dân. Đối với ta, tỷ tỷ coi bá dân của ta là con người, vậy thì đáng tin cậy và nương tựa hơn Đóa Ninh!”
Sở Nguyên Bạch nhìn nàng, kiên định nói: “Lời này ta là Kinh Nam Vương nói, chứ không phải huyết khế giả của tỷ.”
Trên thế gian này, kẻ có địa vị cao không coi bá tánh là con người, chỉ coi là vật hy sinh quá nhiều rồi.
Cho dù tỷ tỷ muốn có được lòng dân ba tỉnh Tây Nam, muốn có được ba mươi vạn đại quân.
Thì đã sao?
Minh Lan Nhược sững sờ, nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, có lẽ sẽ có một ngày, ta sẽ kéo các ngươi vào cuộc chiến, đến lúc đó, ngươi còn cảm thấy ta đáng tin cậy sao?”
Sở Nguyên Bạch cười khẩy: “Nếu không phải là tỷ tỷ, tân đế sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Kinh Nam Vương phủ của ta, Thượng Quan Hoành Nghiệp không phải là phế thái tử.”
Ban đầu hắn lựa chọn ủng hộ phế thái tử.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn thích phế thái tử sao?
Đương nhiên là không phải, mà là bởi vì mặc dù phế thái tử đa nghi, tàn nhẫn, nhưng hắn ta không có binh quyền, một khi đăng cơ làm đế cũng sẽ bị các triều thần và tướng lĩnh kiềm chế.
Cho dù phế thái tử có đăng cơ cũng tuyệt đối không dám tùy tiện cắt đất phong hầu hay động binh đến ba tỉnh Tây Nam.
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại khác, hắn ta là người xuất thân từ Đại tướng quân vương, giết người không ghê tay, dũng mãnh thiện chiến!
Hơn nữa, chịu ảnh hưởng từ tiên đế, hắn ta vẫn luôn bất mãn với việc ba tỉnh Tây Nam độc lập tự chủ, ví dụ như –
Tiên đế rất tức giận việc ba tỉnh Tây Nam lại dám không cho phép thiết lập vệ sở của Cẩm Y Vệ.
Ba tỉnh Tây Nam hiện nay miễn cưỡng vẫn coi như là các dân tộc hòa thuận, hắn mang trong mình dòng máu của cả người Hán và người Miêu.
Bởi vậy, các vị tộc trưởng, thổ ty của các tộc đều công nhận hắn.
Nhưng tân đế đầy dã tâm, làm sao có thể cho phép sự tồn tại của một người có thể thống nhất lòng dân ba tỉnh Tây Nam như hắn.
Chỉ có một ba tỉnh Tây Nam chia rẽ mới không thể nào uy hiếp đến sự thống trị của tân đế!
Cho nên, sau khi Thượng Quan Hoành Nghiệp đăng cơ, một khi cục diện ổn định, người đầu tiên hắn ta ra tay cắt đất phong hầu chính là ba tỉnh Tây Nam.
Chẳng lẽ hắn phải từ bỏ thế lực của mình, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, khúm núm uốn mình sao?
Nhưng đối với loại người như Thượng Quan Hoành Nghiệp, cho dù Sở Nguyên Bạch hắn có quỳ xuống, cũng vô dụng.
Sở Nguyên Bạch thản nhiên nâng chén trà về phía Minh Lan Nhược: “Lúc trước phụ vương ta đã lựa chọn tiên đế, lần này, ta lựa chọn đặt cược vào người, tất cả đều là vì tự bảo vệ mình.”
Nghe Sở Nguyên Bạch phân tích, Minh Lan Nhược lại một lần nữa nhận thức rõ ràng –
Người trước mặt, bản chất không phải là thiếu niên hoạt bát ngây thơ trước mặt mọi người.
Mười bốn tuổi đã tiếp quản Kinh Nam Vương phủ, cai trị ba tỉnh Tây Nam.
Là một vị Vương cực kỳ giỏi mưu lược, am hiểu lòng người.
Minh Lan Nhược khẽ cười, cũng nâng chén trà trong tay lên: “Ta sẽ không để ngươi thua đâu, ai bảo ta là tỷ tỷ của ngươi chứ?”
Hai người cụng ly, uống cạn một hơi, nhìn nhau cười.
…
Thành Bạch Thủy, Thổ ty phủ
“Bốp!” Đóa Ninh tức giận giơ roi da lên hung hăng quất vào người mấy tên lính ngã trên mặt đất.
“Lũ vô dụng, không phải đã bảo các ngươi đến thôn trang, cùng Hổ Đan hợp sức đối phó với Minh Lan Nhược sao, tại sao bây giờ Hổ Đan lại gọi nàng ta là Thánh nữ!”
Khốn kiếp! Đây hoàn toàn không phải là kết quả mà nàng ta muốn!
Nàng ta đã cứu nhiều người ở thôn trang như vậy, ông ta không biết ơn thì thôi, lại còn dám trong thư hồi âm gọi Minh Lan Nhược là Thánh nữ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất