Minh Lan Nhược - FULL

Trên thuyền mọi người đều cứng đờ, không ai ngờ rằng vị Diệp tướng quân này lại luôn âm thầm theo dõi.
Khó trách phải một lúc lâu sau hắn ta mới đột nhiên xuất hiện từ trong khoang thuyền!
Tên Hắc đại đương gia vẫn còn ngơ ngác, nhìn qua nhìn lại giữa Minh Lan Nhược và bức chân dung, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Minh Lan Nhược lại cụp mắt xuống, không hề hoảng hốt, chỉ khẽ cười một tiếng.
Chậc, vị Diệp du kích tướng quân này cũng là một nhân vật lợi hại đây.
Không những biết lợi dụng thủy phỉ chặn thuyền, khiến bọn họ lơ là cảnh giác, còn đuổi theo âm thầm quan sát, xác định “con mồi” là nàng đang ở trên thuyền.
Vở kịch ban nãy của bọn chúng, chính là đã xác định được nàng ở trên thuyền, nhằm vào nàng mà đến!
Trần Ninh đã để lộ tia nguy hiểm lạnh lẽo trong mắt, lặng lẽ nắm chặt thanh kiếm bên hông.
Đã không thể giải quyết trong êm đẹp, vậy thì… giết sạch tất cả bọn chúng là được.
Dù sao trước đây cũng không phải chưa từng làm.
Ở Thục địa cũng có người của Xích Huyết vệ bọn họ!
Lúc này, một giọng nam nhân thanh lãnh lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Sao hả, Diệp tướng quân muốn làm càn trên thuyền của bản vương sao?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Nguyên Bạch mặc một thân vương bào bằng gấm vân long màu lam sẫm, dẫn theo mấy tên Cổ vệ bên cạnh xuất hiện.
Vị Diệp tướng quân này nhận ra Sở Nguyên Bạch, hắn ta sửng sốt, buột miệng: “Điện hạ sao lại ở trên thuyền, chẳng phải ngài còn đang trên bờ…”
Lời này vừa nói ra, Minh Lan Nhược, Sở Nguyên Bạch và những người nhạy bén khác, đều lập tức nhận ra điều bất thường.
Theo kế hoạch, Sở Nguyên Bạch đúng là phải đến bến tàu Ba Lăng quận mới hội hợp với Minh Lan Nhược lên thuyền.
Nhưng hắn lại lên thuyền trước, quả là một bất ngờ!
Nhưng tại sao Sở Nguyên Bạch sẽ hội hợp với Minh Lan Nhược ở bến tàu, chuyện này vị du kích tướng quân họ Diệp này lại biết được?
Nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện này.
“Diệp tướng quân, đây là thuyền của bản vương, trên thuyền này cũng không có Minh phi gì đó, nàng ấy là vương phi của bản vương, chỉ là vì để tiện cho việc đi lại, mới để nàng ấy mặc nam trang mà thôi.”
Sở Nguyên Bạch bước lên, kéo Minh Lan Nhược về phía mình, đưa tay ôm lấy nàng.
Lũ thủy phỉ đều không nhịn được trừng lớn mắt nhìn Minh Lan Nhược, vậy mà lại là nữ nhân?
Hơn nữa còn là vương phi? Bọn chúng vừa nhìn qua, còn tưởng là vị công tử nào đó tuấn mỹ vô song.
Minh Lan Nhược im lặng một chút, để mặc Sở Nguyên Bạch ôm lấy vai mình.
Tiểu Bạch đây là đang dùng binh pháp hiểm chiêu!
Chỉ xem vị Diệp tướng quân này có chịu khuất phục trước uy thế phiên vương của hắn, hay là kiên quyết giữ vững hoàng mệnh.
Quả nhiên, sắc mặt Diệp tướng quân biến đổi, thấy Sở Nguyên Bạch nói năng hùng hồn như vậy.
Hắn ta nhất thời không biết quyết định thế nào, vẻ mặt âm tình bất định: “Điện hạ…”
Kinh Nam Vương quản hạt ba tỉnh Tây Nam, Thục địa tuy không thuộc ba tỉnh Tây Nam, nhưng lại gần với Quý Châu,
Nếu nữ tử kia thật sự là Kinh Nam Vương phi, là do mình nhầm lẫn, chọc giận vị Tiểu vương gia này, hắn sẽ điều động binh mã Quý Châu đến gây phiền phức.
Hắn ta chỉ là một du kích tướng quân nho nhỏ, căn bản không chống đỡ nổi.
Nhưng nếu nói hắn ta nhìn nhầm dung mạo của nữ tử kia, hắn ta lại cảm thấy không có khả năng, dù sao cũng đã có nguồn tin tình báo chính xác.
Diệp tướng quân chỉ có thể lui một bước: “Điện hạ, ngài có thể tìm một chỗ cùng hạ quan nói chuyện riêng được không?”
Tuy không biết tại sao Tiểu Kinh Nam vương lại dám đại nghịch bất đạo như vậy, dám giành người với hoàng thượng.
Nhưng vẫn nên tìm một chỗ, nói rõ lợi hại với vị Tiểu Kinh Nam vương bá đạo này.
Sở Nguyên Bạch liếc nhìn Minh Lan Nhược, thấy nàng khẽ gật đầu.
Hắn liền nhướng mày với Diệp tướng quân một cách cà lơ phất phơ: “Được, trong khoang thuyền đã chuẩn bị xong, Diệp tướng quân mời.”
Nói xong, hắn liền ôm eo thon của Minh Lan Nhược đi trước vào khoang thuyền.
Diệp tướng quân thấy vậy, vừa phân phó Hắc đại đương gia ở lại chờ, vừa khiếp sợ trong lòng——
Hắn ta không hiểu lắm, tại sao Minh phi của hoàng thượng, lại được Kinh Nam vương thân mật ôm ấp như vậy.
Nhưng hắn ta vô cùng chấn động, chỉ mong mình đừng vì đụng phải chuyện gì đó không nên biết mà bị diệt khẩu.
Chẳng lẽ hoàng thượng truy nã Minh phi, không phải vì Minh phi và vị Thiên Tuế gia kia của Đông Xưởng có quan hệ gì.
Mà là vì Minh phi và Tiểu Kinh Nam vương tư tình bỏ trốn?
Trong đầu Diệp tướng quân nhanh chóng hiện lên đủ loại suy nghĩ, đi theo vào khoang thuyền.
Ai ngờ vừa vào khoang thuyền, Sở Nguyên Bạch đột nhiên xoay người dừng lại.
Diệp tướng quân suýt chút nữa đụng phải Sở Nguyên Bạch, hắn ta vừa định mở miệng nói: “Xin lỗi, điện hạ…”
“Hô ——” Trong nháy mắt, hình như có con côn trùng nhỏ biết bay nào đó bay vào miệng hắn ta.
Diệp tướng quân cứng đờ, theo bản năng che cổ họng.
Sở Nguyên Bạch lại cong đôi mắt to lên, cười tủm tỉm nói: “Diệp tướng quân, đã là chúng ta nói chuyện riêng, chi bằng, ngươi để cho thân binh của ngươi đều chờ ở bên ngoài?”
Không ai nhìn thấy con ngươi của Diệp tướng quân đờ đẫn, tròng mắt tràn đầy tia máu, gân xanh trên trán nổi lên, dường như muốn cự tuyệt.
Nhưng miệng hắn ta há ra, lời nói ra lại là: “Các ngươi… đều… lui ra, ở bên ngoài… chờ.”
Thân binh bên cạnh Diệp tướng quân đều ngẩn ra, tướng quân một mình ở trong khoang thuyền, chẳng phải rất nguy hiểm sao.
Nhưng Diệp tướng quân đang quay lưng về phía bọn họ, lại phát ra âm thanh kỳ quái khó nghe: “Ra ngoài!”
Những thân binh kia sợ hết hồn, tưởng tướng quân tức giận, chỉ đành lui ra ngoài.
Nếu lúc này, bọn họ nhìn thấy mặt của Diệp tướng quân, sẽ phát hiện con ngươi của hắn ta đã biến thành màu trắng xám quỷ dị, không có chút thần sắc nào.
Chờ đến khi cửa khoang thuyền đóng lại, Minh Lan Nhược lập tức đỡ lấy Sở Nguyên Bạch: “Tiểu Bạch…”
Sắc mặt Sở Nguyên Bạch hơi xanh xao, thân hình loạng choạng một cái, nhịn không được ho khan, khóe môi tràn ra máu đen.
“Khụ khụ khụ…”
Minh Lan Nhược thấy vậy, lập tức phân phó Cảnh Minh: “Nhanh lấy cái lọ màu xanh lục trong hòm thuốc của ta đến đây, Tiểu Bạch bị cổ trùng phản phệ rồi!”
Sở Nguyên Bạch hít sâu một hơi, đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt an ủi Minh Lan Nhược——
“Ta không sao, A tỷ, vốn là muốn ép hắn ở riêng với ta, mới có thể khống chế hắn!”
Minh Lan Nhược cau mày: “Ngươi đột nhiên hạ loại cổ trùng khống chế tâm thần người khác như vậy trước mặt hắn ta, phản phệ sẽ rất lớn, quá nguy hiểm!”
Lúc trước nàng từng hạ Nhiếp Hồn cổ lên người Hắc thị chủ nhân bọn họ ở Hắc thị, nếu không phải trong cơ thể nàng có Cổ thần, e rằng đã sớm chết rồi.
Nàng nhận lấy cái lọ màu xanh lục mà Cảnh Minh đưa tới, đổ ra mấy viên đặt bên môi Sở Nguyên Bạch: “Ăn vào đi!”
Sở Nguyên Bạch hít sâu một hơi, liền theo tay Minh Lan Nhược nuốt viên thuốc, sau đó lập tức nói——
“Không sao… Khụ khụ… Ta có Huyết cổ trong người, bây giờ chúng ta phải mau chóng khống chế Diệp tướng quân, để hắn ta đưa chúng ta rời khỏi đây!”
Diệp tướng quân chỉ sợ là trực tiếp nhận lệnh của Khâm sai kinh thành, đến bắt A tỷ, vậy thì nhất định sẽ không chỉ có chút ít thủy phỉ như vậy!
“Nhất định có quân đội mai phục ở gần đây, Diệp tướng quân vừa ra lệnh, hoặc là phát hiện ra điều gì đó không đúng, bọn họ sẽ xông ra, cho nên, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!”
Sở Nguyên Bạch ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, cố gắng đè nén khí huyết đang cuồn cuộn trong người, nói với Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược bình tĩnh gật đầu: “Ta hiểu rồi, chuyện còn lại giao cho ta, ngươi nghỉ ngơi cho tốt!”
Bọn họ bây giờ đang ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, vừa có nội gián, bên ngoài lại có quân đội Ba Lăng mai phục.

Ngoại ô kinh thành
Bầu trời đã dần dần tối sầm lại.
Trong căn lầu nhỏ sâu trong mật thất, màn lụa trắng đột nhiên khẽ động, bên trong truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ.
“Hòa công công…”
Một giọng nói khàn khàn lại âm u đột nhiên vang lên khe khẽ.
Hòa công công vốn đang nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc giường êm ái bên cạnh lập tức mở mắt ra, trong nháy mắt đã đến bên cạnh màn lụa.
“Chủ tử, ngài tỉnh rồi sao?”

Ads
';
Advertisement