Minh Lan Nhược - FULL

**Thiên lao**
Thương Kiều vận một thân mãng bào, đầu đội ô sa mão đính vàng, an vị trên ghế bát tiên, thản nhiên nhìn Chu Sâm đang quỳ rạp dưới đất.
Chu Sâm tóc tai rối bời, chật vật dựa vào tường, người đầy thương tích sau những trận tra tấn, chỉ là có không ít vết thương đã được băng bó.
Nhìn thấy Thương Kiều bước vào, ông ta đột ngột ngẩng đầu, hừ lạnh đầy oán hận: “Tên thái giám nhà ngươi, đừng hòng lão tử khuất phục…”
Thương Kiều nhìn ông ta, bỗng bật cười: “Quả nhiên là Chu đại tướng quân, đến lúc này vẫn không chịu cúi đầu, thật là có cốt cách quân nhân.”
Chu Sâm nhắm mắt, cũng cười khẩy: “Nếu ta chịu cúi đầu, ngươi sẽ… khụ khụ… tha cho ta ư?”
Thương Kiều gật đầu: “Không sai, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Nhìn bộ dạng đã biết trước của Chu Sâm, Thương Kiều đột nhiên hỏi: “Ngươi không muốn biết, tại sao nhiều năm qua, ta luôn đối đầu với ngươi sao?”
Chu Sâm cười lạnh, khàn giọng nói: “Người người đều cúi đầu trước mặt ngươi, chỉ có bản tướng quân ta không bao giờ tỏ ra dễ chịu với tên thái giám độc ác, nham hiểm, lấy sắc hầu người như ngươi, ngươi đương nhiên bất mãn với ta!”
Cái gì mà Cửu Thiên Tuế chứ, oogn ta khinh! Một tên ký sinh trùng vô sỉ, hạ tiện, lấy sắc hầu người, chỉ biết lấy lòng quân vương!
Ông ta dừng một chút, lại khinh miệt nói: “Hơn nữa, bất kể ngươi có ly gián thế nào, Hoàng thượng cũng sẽ không động đến ta, sự tín nhiệm này sao không khiến ngươi hận? Hiện tại ngươi có thể đắc ý rồi, nhưng đừng đắc ý quá sớm!”
Hoàng thượng trì hoãn ngày xử trảm ông tađến sau mùa xuân, chính là để cho người khác có thời gian cứu viện!
Mỗi lần tra tấn ông ta xong, Thương Kiều đều cho ngự y đến chữa trị, điều này chứng minh tên thái giám này không dám hạ độc thủ với ông ta!
Chỉ cần ông ta chịu đựng được những cực hình này sẽ có cơ hội phản kích.
Thương Kiều lại đột nhiên đứng dậy, bước về phía ông ta: “Chu đại tướng quân nghĩ nhiều rồi, bản tọa chưa từng ghen tị với ngươi vì được Hoàng thượng tín nhiệm, cũng không bất mãn vì ngươi đối với ta không giống những kẻ khác, khúm núm nịnh hót.”
Thương Kiều ngồi xổm xuống trước mặt Chu Sâm, nhìn ông ta chằm chằm: “Chu đại tướng quân, ngươi hãy nhìn kỹ lại khuôn mặt của ta, trên khuôn mặt này có nguyên nhân khiến ngươi sống không bằng chết.”
Chu Sâm sửng sốt, nhìn khuôn mặt Thương Kiều đột nhiên áp sát vào mình.
Khuôn mặt trắng nõn kia gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, đôi mắt phượng dài vốn đa tình nhưng lúc này chỉ tràn đầy u ám và âm trầm.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng mang theo nét nữ tính, lúc này lại sắc bén như lưỡi kiếm, mang theo vẻ hung bạo.
Dù ông ta rất ghê tởm loại thái giám nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ này cũng phải thừa nhận Thương Kiều sở hữu vẻ đẹp phi giới tính.
Lông mi dài và cong vút của hắn thậm chí còn mang theo chút phong tình dị vực…
Gương mặt tuyệt sắc…
Gương mặt tuyệt sắc dị vực?!
Trong đầu Chu Sâm đột nhiên hiện lên một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mang nét dị vực, chỉ là nàng có mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu lục bảo…
“Mai phi?!”
Thương Kiều bỗng cười, đột nhiên xoay tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm thẳng vào vai Chu Sâm: “A, ngươi nhớ ra rồi sao? nữ nhân bị ngươi bắt giữ, công khai làm nhục trước mặt mọi người, sau đó chặt đầu, tiện tay chôn xác dưới gốc cây mai?”
Chu Sâm đau đớn kêu lên thảm thiết, cả người co rúm lại, nắm chặt lấy thanh kiếm.
“Ngươi… ngươi… là ai?!”
Thương Kiều chậm rãi rút kiếm ra khỏi vết thương của ông ta: “Ta là con quỷ ẩn nấp trong rừng mai, chứng kiến toàn bộ quá trình.”
“Không… ngươi rốt cuộc là ai… ngươi… ngươi không thể giết ta… ngươi còn cho người ta chữa trị, Hoàng thượng… Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi!”
Lúc này Chu Sâm mới thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi cái chết, liều mạng lùi về phía sau.
Thương Kiều khẽ thở dài: “Không chữa trị cho ngươi, làm sao ngươi chịu đựng được những cực hình đó? Làm sao bản tọa có thể khiến ngươi sống không bằng chết?”
Chu Sâm đột ngột mở to mắt, nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi… hận ta như vậy, chẳng lẽ ngươi là…”
Nhưng câu nói cuối cùng, ông ta không nói ra được, Thương Kiều đã một kiếm đâm thẳng vào yết hầu của ông ta .
“Khác với suy nghĩ của nhiều người, khí quản bị cắt đứt, người ta sẽ không chết ngay lập tức, chỉ có cắt đứt động mạch chủ mới khiến người ta chết nhanh chóng.”
Thương Kiều đánh giá thanh kiếm nhuốm máu trong tay.
Loại bản lĩnh một kiếm cắt đứt yết hầu nhưng không khiến người ta chết ngay lập tức này chỉ có những người am hiểu tra tấn như đám người ở Đông Xưởng bọn họ, hiểu rõ từng tấc da thịt, điểm yếu trên cơ thể con người mới có thể làm được.
Chu Sâm co giật trên mặt đất, cổ họng phát ra tiếng “hự… hự…” đầy sợ hãi và đau đớn.
Là ai, “Thương Kiều” này rốt cuộc là ai!
Thương Kiều lại không định nói cho Chu Sâm biết mình là ai.
Loại người như Chu Sâm, nghi ngờ và phỏng đoán sẽ càng phóng đại nỗi sợ hãi trước khi chết của ông ta.
Thương Kiều tiện tay ném kiếm cho Tiểu Tề Tử bên cạnh, nhận lấy roi thép thường dùng khi hành hình: “Chu đại tướng quân xương cốt cứng rắn, roi hình này tiễn ngươi lên đường hôm nay là thích hợp nhất.”
Hắn thản nhiên nói: “Năm đó, ngươi cấu kết với người Bắc Man, đưa các vị chủ soái nhà họ Tiêu vào chỗ chết, nỗi đau bị ngựa sắt giẫm nát xương cốt, hôm nay, đại tướng quân cũng thử nếm trải một phen.”
Nói rồi Thương Kiều dừng lại một chút, áy náy cười cười: “Không thể nào mô phỏng hoàn toàn cảnh ngựa sắt giẫm nát xương cốt, mong Chu đại tướng quân lượng thứ, lên đường suôn sẻ.”
Chu Sâm kinh hãi trợn to mắt, muốn hét lên: “Hự… hự hự…”
Nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng gió rít.
Đêm đó, trong ngục tối, máu thịt bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng roi da vang lên suốt nửa canh giờ khiến người ta không khỏi rùng mình.

Minh Đế nằm trên giường ở Thanh Vân điện đột nhiên bừng tỉnh, run rẩy ngồi dậy.
Ông ta không chết.
Thương Kiều cho tất cả ngự y, thậm chí dùng cả thuốc tốt nhất để giữ mạng ông ta, nhưng vẫn giam cầm ông ta.
Mấy ngày nay, vết thương của ông ta mới đỡ hơn một chút, ngoài thuốc men, Thương Kiều không cho ông ta ăn bất cứ thứ gì khác.
Ông ta cũng không còn loại đan dược đặc biệt kia của Thương Kiều, cơn nghiện thuốc bộc phát, thần trí mơ hồ, ông ta thậm chí còn coi phân của chính mình là thuốc mà ăn.
Cho đến khi tỉnh táo lại trên chiếc giường dơ bẩn, ông ta mới cảm thấy có lẽ lúc đó chết trong tay Thượng Quan Hoành Nghiệp, đứa con trai này là điều may mắn.
Minh Đế khó khăn thở hổn hển, che ngực, nơi vết thương đang đau nhức, trong lòng dâng lên dự cảm kỳ lạ và đáng sợ nhưng lại không nói rõ được là gì!
Vị hoàng đế gầy như bộ xương khô, trên người quấn chăn, khăn trải bàn, tất cả những thứ có thể giữ ấm, loạng choạng bò đến bên cửa sổ.
Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn ra ngoài khe cửa sổ, lại đột nhiên chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo quỷ dị.
“A——!”
Ông ta sợ hãi loạng choạng ngã xuống giường, nửa ngày không dậy nổi.
Cánh cửa “két” một tiếng mở ra, một bóng người mặc mãng bào đỏ rực bước vào.
Minh Đế trong cơn hoảng hốt, chỉ cảm thấy màu đỏ trên mãng bào kia như máu, như có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
Gió lạnh mang theo mùi máu tanh ập vào mặt, Minh Đế bỗng chốc bừng tỉnh, nhận ra mãng bào trên người người kia thật Tô Đang nhỏ máu.
Ngay cả khuôn mặt trắng bệch quỷ dị kia cũng dính máu, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta .
“A a a a a —— quỷ a —— quỷ đừng tới đây!” Minh Đế hét lên.
Rõ ràng đã bị bỏ đói nhiều ngày, lão già yếu ớt lại nhanh chóng co rúm người vào góc tường.
Thương Kiều nhìn Minh Đế, mỉm cười——
“Dọa Hoàng thượng sợ sao? Xin lỗi, thần vừa từ thiên lao Đông Xưởng trở về, người Chu đại tướng quân này, máu của hắn thần còn chưa kịp xử lý.”
Minh Đế đột ngột nhìn hắn, khàn giọng nói: “Ngươi… giết Chu Sâm, sao ngươi dám!”

Ads
';
Advertisement