Hắn ta thật sự không thể nhìn nổi bộ dạng hoang đường của phụ hoàng, càng nhìn càng thấy bực bội trong lòng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chắp tay, cứng nhắc nói: “Phụ hoàng, nhi thần cáo lui!”
Nói xong, không đợi Minh đế nói gì hắn ta xoay người sải bước rời đi.
Minh đế thậm chí không biết Thượng Quan Hoành Nghiệp đã đi, cả người như nhũn ra trên ghế, chỉ cảm thấy mình đã siêu thoát thành tiên.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận rời khỏi tẩm cung của Minh đế, ngực phập phồng không yên.
Tìm một nơi vắng người, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi đấm mạnh một quyền vào tường: “Chết tiệt! Chết tiệt!”
Phụ hoàng rõ ràng biết Thương Kiều hạ độc hại mình, vậy mà không nỡ giết Thương Kiều, thật là điên rồi!
Rốt cuộc Thương Kiều đã dùng yêu thuật gì?!
…
“Người người đều hỏi bản tọa dùng yêu thuật gì mê hoặc bệ hạ?”
Trong thư phòng của Đông Xưởng, Thương Kiều bưng một chén trà, ung dung thổi thổi: “Tiểu nương tử có biết không?”
Minh Lan Nhược khó hiểu: “Sao ta biết được? Là tác dụng của loại đan dược chàng cho lão ta ăn sao?”
Thương Kiều nhìn Minh Lan Nhược với vẻ mặt thật sự không hiểu, đưa tay lên khóe mắt nàng rồi chậm rãi vuốt ve xuống chiếc cằm nhỏ nhắn, khẽ cười: “Nếu Nhược Nhược không hiểu, vậy thì thôi.”
Hắn rõ ràng đã dùng hành động thiết thực để nàng thử qua rồi.
Chẳng lẽ hành động của hắn chưa đủ thiết thực?
Minh Lan Nhược bị hắn sờ mà rùng mình, bỗng nhiên như hiểu ra gì đó.
Ừm, hồ mị, vậy là hồ mị!
Nàng khó hiểu nhìn Thương Kiều: “Kiếp trước chàng chẳng lẽ là Đắc Kỷ Bao Tự sao?”
Truyền thuyết hồ yêu Thanh Khâu không phân biệt giới tính, sau khi hạ phàm, có thể tùy theo nhu cầu hóa thành nam hoặc nữ.
Thương Kiều nheo mắt nguy hiểm kéo nàng vào lòng, cúi đầu nhìn nàng: “Ừm, nói không chừng, ngày nào đó bản tọa sẽ nửa đêm hút cạn tinh khí của nàng, để nhanh tu hành.”
Đắc Kỷ Bao Tự? Nha đầu chết tiệt này thật là ngứa đòn.
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng của hắn thì im lặng: “Thương lượng một chút được không, chàng đi hút Tiểu Hi đi, nó cũng là tiểu hồ ly tinh, có thể giúp chàng tu luyện.”
Hồ yêu sinh ra đã là yêu tinh.
Thương Kiều: “… Nàng chắc chắn Tiểu Hi là từ trong bụng nàng chui ra chứ?”
Minh Lan Nhược vẻ mặt đương nhiên: “Mục Liên Tôn Giả còn cứu mẫu thân xuống địa ngục, tiểu tử kia cứu ta là điều không nên sao?”
Thương Kiều: “Ha ha… Ta phải nói chuyện này cho Tiểu Hi biết, như vậy nó sẽ càng thích bản tọa – vị cữu gia gia này hơn.”
Bên ngoài cửa.
Một tiểu yêu tinh im lặng buông rèm cửa trong tay, lặng lẽ xoay người rời đi.
Cho nên, tình nhân của mẫu thân sẽ biến mất, đúng không?
Hòa công công đứng ở cửa nhìn, khuôn mặt già nua méo mó nhịn cười.
…
“Được rồi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, nói chính sự đi.” Minh Lan Nhược vùng vẫy thoát khỏi lòng hắn, quỳ gối ngay ngắn.
“Rốt cuộc chàng đang dự tính gì vậy, sao lại để Thượng Quan Hoành Nghiệp đi gặp Hoàng đế!”
Nàng vẫn rất lo lắng cho hắn.
Thương Kiều nhìn nàng mỉm cười, dùng đầu ngón tay trắng nõn viết lên bàn hai hàng chữ, Minh Lan Nhược nhìn mà kinh hãi.
“Nhưng mà, như vậy quá mạo hiểm!” Nàng không nhịn được nói.
Thương Kiều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chăm chú nhìn nàng: “Không phá thì không thể xây dựng, ta muốn có một ngày, đường đường chính chính đứng bên cạnh nàng, có một số hiểm nguy nhất định phải mạo hiểm, chẳng lẽ nàng không phải vậy sao?”
Minh Lan Nhược im lặng, đúng vậy, nàng cũng đang làm những việc rất nguy hiểm, có tư cách gì trách Thương Kiều mạo hiểm.
Những việc bọn họ muốn làm vốn dĩ là một canh bạc lớn.
“Chàng… phải cẩn thận.” Minh Lan Nhược ngẩng mắt, nhìn hắn chăm chú.
“Ta biết, ta còn muốn cho cả thiên hạ đều biết Tiểu Hi là con của ta, nàng là thê tử của ta.” Thương Kiều dịu dàng nói.
Minh Lan Nhược nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Được, ta chờ.”
Hôm nay, Thương Kiều không ở lại dùng bữa tối, Tiểu Tề Tử đã gọi hắn đi.
Minh Lan Nhược nhìn bàn ăn đầy thức ăn, thở dài: “Thôi, gọi Tiểu Hi đến ăn cơm đi.”
Xuân Hòa nhìn vẻ mặt sầu não của Minh Lan Nhược, nàng ấy cười nói: “Đại tiểu thư luyến tiếc Đốc chủ rồi, nô tỳ thấy người bị Đốc chủ mê hoặc đâu chỉ có mình Hoàng đế bệ hạ.”
Minh Lan Nhược nghe vậy thì im lặng: “Kỳ thật, vừa rồi, ta và hắn cũng chỉ nói chút lời bông đùa, những việc hắn làm, sao có thể dùng từ ‘mê hoặc’ đơn giản như vậy để hình dung.”
Người người đều nói ‘Con đường công danh thường gắn liền với quyền lực và lợi ích.’
Thương Kiều ngoại trừ võ nghệ của nam tử và bản năng thấu hiểu lòng người để xử lý chính sự.
Cầm kỳ thi họa – những thứ nữ tử dùng để lấy lòng người khác, ca vũ hí khúc – sở trường của những kỹ nữ dùng để lấy lòng người khác, thậm chí là tu đạo luyện đan…
Hắn đều biết, thậm chí một số kỹ nghệ mà Minh đế yêu thích, hắn có thể học đến mức độ lên sân khấu biểu diễn.
Muốn một vị đế vương gian trá, tàn nhẫn để tâm tới hắn, để tên đế vương không thể rời xa hắn thì sao có thể dễ dàng như vậy.
Trái tim con người chỉ có bấy nhiêu, nếu như dốc hết sức lực, đặt nhiều “kỹ xảo và mưu mô” vào đó, đương nhiên sẽ thiếu đi “hồn người”.
Ngày đó Tần Ngọc Trầm chết, Ẩn thư sinh lúc say rượu đã từng nói, bản thân hắn không khác gì những kẻ đầu bảng của lầu xanh.
Đều là những kẻ lấy lòng người khác, là bậc thầy trong những lĩnh vực khác nhau, dựa vào việc lấy lòng người khác để đổi lấy những thứ mình muốn.
Một người kiêu ngạo như vậy, dốc hết sức lực sống thành bộ dạng mà bản thân mình khinh thường nhất, đã chịu thống khổ đến nhường nào.
Cho nên, vừa rồi nàng cố tình nói nhăng nói cuội cũng chỉ vì không muốn hắn lại nhắc đến những quá khứ nặng nề đó khi ở bên cạnh mình mà thôi.
Ánh mắt Xuân Hòa vừa phức tạp vừa dịu dàng nói: “Đại tiểu thư, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, người ta phải có hy vọng mới có thể sống tiếp.”
Nàng hẫng lại rồi nói: “Được rồi, đi gọi Tiểu Hi và Sở Nguyên Bạch đến ăn cơm đi.”
Tên nhóc Sở Nguyên Bạch kia nói sắp quay về Miêu Cương rồi, bây giờ gần như ngày nào cũng chạy đến phủ nàng.
Thương Kiều vừa đến, nàng đã không cho tên nhóc kia xuất hiện trước mặt hắn tránh khiến hắn thêm phiền lòng.
Càng đỡ cho Sở Nguyên Bạch không tự mình chuốc lấy thất bại trước mặt Thương Kiều, nàng còn phải làm người hòa giải.
Thương Kiều tuy biết chuyện này, nhưng chỉ cần Sở Nguyên Bạch không tự tìm phiền phức, hắn cũng không thèm để ý.
Xuân Hòa phì cười: “Vâng ạ!”
Đại tiểu thư bây giờ thật giống như những vương gia vì sợ chính thất và thiếp thất cãi nhau, nên phải giấu kĩ thiếp thất bên ngoài.
…
Mười mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện đều rất yên bình.
Ngoại trừ việc Chu Sâm bị định tội chém đầu vào mùa xuân năm sau, các đại thần phe cánh Chu gia đều rất náo loạn.
Minh đế còn đích thân trách mắng, đánh phạt mấy vị đại thần phe cánh Chu gia.
Thương Kiều chỉ thản nhiên thuận miệng khen Minh đế “thánh minh”.
Chỉ là hôm nay có chút khác biệt, hai tin tức khẩn cấp tám trăm dặm được đưa đến…
Một là người Bắc Mông ở biên giới phía Bắc bắt đầu cướp bóc vào mùa đông, chỉ trong vòng bảy tám ngày, đã công phá hai tòa thành!
Hai là ba tỉnh Tây Nam, đột nhiên bùng phát dịch bệnh, không ít thôn xóm trên núi cả thôn đều chết.
Tiểu Kinh Nam Vương lập tức dâng tấu, cầu xin triều đình hỗ trợ!
Quân thần trên dưới trong triều đều khiếp sợ, nhanh chóng triệu tập đại triều.
Cuối cùng Minh đế ban bố hai đạo thánh chỉ…
Thứ nhất, Tần vương làm thống soái, điểm binh xuất chinh.
Thứ hai, Minh phi đích thân dẫn theo thái y và một lượng lớn dược liệu đến ba tỉnh Tây Nam, Tiểu Kinh Nam Vương dẫn quân hộ tống dọc đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất