Tuy rằng có thể hiểu được lý do nha đầu kia lựa chọn cách thức tương tự Gia Cát Lượng năm xưa hết bắt cóc rồi lại thả Mạnh Hoạch ba lần bảy lượt để thu phục Sở Nguyên Bạch.
Cũng biết nàng tuyệt đối không thể có bất kỳ tâm tư nào khác với Sở Nguyên Bạch.
Nhưng chỉ là…
Thật khiến người ta khó chịu trong lòng, lúc trước ra tay quá nhẹ với tên tiểu tử Sở Nguyên Bạch kia rồi.
Sau này phải tìm cơ hội đeo mặt nạ đánh cho hắn ta một trận nữa mới được.
“Chủ tử gia, sự việc tối nay có thể bắt đầu chưa ạ?” Tiểu Tề Tử thấp giọng hỏi.
Thương Kiều híp mắt cười lạnh lẽo: “Bắt đầu đi, lão đầu Chu Sâm kia thích dùng ‘kỵ binh’ để đánh úp bất ngờ, vậy thì vừa xông vào Đông Xưởng, vừa cho hàng vạn con ngựa lao nhanh trên đường lớn, chúng ta cũng nên noi theo tác phong của ông ta chứ.”
“Vâng!” Tiểu Tề Tử chắp tay đáp.
…
Chu phủ
Ánh nến bập bùng, một mưu sĩ cau mày hỏi Chu Sâm.
“Nói ra cũng thật kỳ lạ, rốt cuộc Minh Lan Nhược dùng cách gì thoát khỏi truy binh mà tướng quân phái đi, hơn nữa đến tận bây giờ, những người đó đều mất tích.”
Chu Sâm nheo mắt: “Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là người của Đông Xưởng ra tay rồi, Đề Kỵ Hắc Y cũng đã ra khỏi kinh thành rồi.”
Trưởng tử Chu Đồng Thần của Chu gia cau mày nhìn phụ thân đang ngồi trên xe lăn,.
“Phụ thân, Minh Lan Nhược và tiểu Kinh Nam Vương đều bình an vô sự, tuy nói mấy ngày nay bọn họ đang dưỡng thương, nhưng ngộ nhỡ bọn chúng bẩm báo chuyện này lại thì chúng ta phải làm sao?”
Người mà hắn ta phái đi dò la đã truyền tin về, thương thế trên người hai người bọn họ đều không quá nặng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Chu Sâm nhận lấy chén trà nóng từ tay hạ nhân đang hầu hạ mình rồi thản nhiên nói.
“Lũ quan văn cổ hủ trong triều chẳng phải cũng liên thủ dâng tấu văn vạch tội chúng ta coi thường luật pháp dám dùng ngựa giẫm đạp lên bá tánh trên đường phố sao? Minh đế có nói gì không?”
Mạng sống của đám dân chúng kia thì tính là gì?
Cho dù có một số công tử thế gia bị thương nhẹ, thì những kẻ hữu danh vô thực kia có thể làm gì được?
Chu Đồng Thần gật đầu nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nhưng tiểu Kinh Nam Vương nắm trong tay ít nhất ba mươi vạn đại quân của ba tỉnh Tây Nam, nếu hắn ta cố ý truy cứu…”
“Hắn ta truy cứu cái gì chứ? Minh đế vốn dĩ đã ngứa tay ngứa mắt hắn ta và lão Kinh Nam Vương, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay diệt trừ.”
“Huống hồ Sở Nguyên Bạch dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã là một thiếu niên, ở chung với Minh Lan Nhược ở nơi hoang dã mấy canh giờ liền, thật mờ ám.”
“Chúng ta nếu như làm lớn chuyện này thì cũng đủ khiến cho tiểu Kinh Nam Vương kia hoảng sợ không thể ở lại kinh thành nữa.”
Chu Sâm sớm đã nhìn thấu cục diện triều đình, không hề kinh hoảng ung dung phân tích.
“Mệnh lệnh của chúng ta là ‘ngăn cản’ những ngựa điên, nhưng bị tiểu Kinh Nam Vương và Minh phi hiểu lầm thành ám sát, chuyện này sao có thể trách chúng ta chứ?”
Mấy tên mưu sĩ có tâm tư riêng ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Chu đại tướng quân nói không sai, chuyện này cùng lắm là tìm vài tên quan lại hậu cần trong quân đội ra chịu tội thay là được rồi.”
Chu Sâm nhìn về phía trưởng tử của mình: “Thần nhi, con chỉ cần biết Minh Lan Nhược còn sống, bệ hạ cũng sẽ không truy cứu hành động của chúng ta.”
Minh Lan Nhược chẳng là gì cả, người Hoàng đế coi trọng là Thương Kiều.
“Huống hồ, vị Thái tử tương lai cũng xuất thân từ huyết mạch Chu gia chúng ta, cho nên Minh đế không thể dùng cách đối phó với Tiêu gia để đối phó với Chu gia chúng ta được.”
Nói xong, Chu Sâm cau mày dạy dỗ trưởng tử của mình:
“Con từ sau lần trước bị cách chức đày đi, giờ trở nên giống như chim sợ cành cong, suốt ngày hoảng sợ bất an, không bằng trước kia đầu óc tỉnh táo, thấm nhuần quyết đoán, thật không giống người thừa kế mà Chu Sâm ta coi trọng.”
Chu Đồng Thần áy náy lại xấu hổ chắp tay: “Vâng, phụ thân, con biết lỗi rồi xin nhận lời dạy bảo.”
Lời vừa dứt, bỗng cửa phòng bị một ai đó đá văng ra.
Một giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười bỗng nhiên vang lên: “Quả nhiên là cha hiền con hiếu, khiến bản tọa vô cùng ngưỡng mộ.”
Chu Sâm cùng đám người Chu Đồng Thần biến sắc hoảng hốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này, bọn họ mới phát hiện hộ vệ ở ngoài cửa đều bị người ta bịt miệng bịt mũi trói gô lại, ngã lăn trên đất.
Chu Sâm kinh hãi phẫn nộ nhìn về phía bóng người cao gầy mặc áo Phi Ngư phục màu máu đó khoác thêm tấm áo choàng màu bạc đứng ở cửa.
“Thương Kiều, ngươi dám xông vào Đại tướng quân phủ của ta sao?!”
Thương Kiều vung áo choàng, chắp tay đứng thẳng, khinh miệt nhìn Chu Sâm nói: “Bản tọa chỉ đi bắt giữ kẻ đã thả ngựa điên giẫm đạp bá tánh, phái người ám sát tiểu Kinh Nam Vương và Minh phi nương nương, đây là chuyện trong phận sự của Đông Xưởng.”
“Ngươi…” Chu Sâm muốn mắng chửi cái gì.
Nhưng nụ cười lạnh lẽo của Thương Kiều cắt ngang lời ông ta: “Đông Xưởng, hoàng đế đã ban ta quyền, cho nên ta chỉ cần ta ra tay trước rồi bẩm bảo sau, giết ngươi trước thì có sao chứ?!”
Chu Sâm cùng đám Chu gia nhân sững người, lạnh sống lưng.
Đề Kỵ Hắc Y đeo mặt nạ nắm thanh trường đao thật giống như một tên sát thần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên nam nhân như Tu La kia chỉ cần ra lệnh là Đề Kỵ Hắc Y lập tức có thể đồ sát toàn bộ Chu gia.
Nhìn sắc mặt xanh mét khó coi của đám người Chu Sâm, Thương Kiều kéo bao tay kim tuyến đang đeo ra, rồi lạnh lùng nói: “Lôi đi!”
Đám người Chu Đồng Thần cùng lúc chạm lên đao kiếm bên hông.
“Dừng tay, bản tướng quân đi với hắn.” Chu Sâm với mặt nặng nề quát ngăn cản hành động của đám người Chu Đồng Thần.
Ông ta không thể để Thương Kiều có cớ ra tay giết người trong phủ của mình được.
“Phụ thân!”
“Đại tướng quân!”
Chu Đồng Thần và các mưu sĩ lên tiếng.
Chu Sâm tiếp tục ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh, để hạ nhân bên cạnh đẩy mình ra khỏi cửa.
Chu Sâm ngẩng đầu nhìn Thương Kiều rồi cười lạnh:
“Thương Kiều, vở kịch hôm nay của ngươi khiến bản tướng quân rất bất ngờ, nhưng bệ hạ cũng hẳn không biết ngươi lại to gan làm càn như vậy, ta rất tò mò, sau này Đông Xưởng của ngươi còn có quyền ra tay trước rồi bẩm bảo sau nữa hay không?”
Thương Kiều nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm nhìn ông ta: “Vậy thì không phiền Chu đại tướng quân bận tâm đâu.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, áo choàng thêu hình kỳ lân bằng chỉ bạc cũng tung bay theo một vòng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chu Đồng Thần cắn răng nắm chặt chuôi đao bên hông, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Sâm bị Đề Kỵ Hắc Y thô lỗ đem đi:
“Nhanh kêu người gửi thư cho Tần vương điện hạ, không, gửi cả cho Chu trắc phi một phong thư nữa, nhờ nàng ấy nhất định phải khuyên điện hạ cùng nhau đi cứu phụ thân!”
Cái nơi Đông Xưởng đó, người nào đã vào đây rồi thì cho dù còn sống đi ra cũng phải bị lột da!
Phụ thân bây giờ tứ chi tàn phế, không biết sẽ phải chịu đựng các loại hình tra tấn gì.
…
Hoàng cung.
“Cái gì? Người của Đông Xưởng bắt Chu Sâm ư! Tại sao?!” Minh đế giật mình ngồi bật dậy từ trên giường.
Xuân Chiêu Nghi bên cạnh kéo y phục lại, ngoan ngoãn đứng dậy lấy y phục cho Minh đế.
Hòa công công cung kính bẩm báo lý do của Thương Kiều.
Minh đế nhíu mày, sắc mặt âm trầm: “Ngươi mau truyền Thương Kiều vào đây cho trẫm!”
Hòa công công tiếp tục cung kính nói: “Bệ hạ, Thiên Tuế Gia nói ngài ấy đang thẩm vấn Chu Sâm, thẩm vấn xong sẽ đến bẩm báo với người.”
“Bộp!” Minh đế nhảy xuống giường, giận dữ trừng mắt nhìn Hòa công công: “Thẩm vấn cái gì, ai cho hắn ta quyền hành đó, không thông qua trẫm mà dám động đến Chu Sâm?”
Hòa công công im lặng: “Bệ hạ…”
“Chắc chắn hắn đang trút giận thay cho vị ngoại tôn nữ của mình, tưởng trẫm không biết sao? Nếu như Chu Sâm rơi một cọng tóc nào, trẫm sẽ hỏi tội hắn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất