Chỉ là đôi mắt dài, hẹp và hơi xếch của hắn làm hắn trở nên thâm sâu khó đoán.
Hắn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đôi môi hơi sưng tấy của bản thân, thản nhiên nói: “Làm gì sao? Ba ngày nay bổn tọa thấy một người bệnh nặng đến mức không uống thuốc nổi nên đã từ bi giúp nàng uống nước thôi.”
Sắc mặt Minh Lan Nhược lập tức trở nên lạnh lùng – Người này đang chém gió gì vậy!
Coi như nàng đã hôn mê ba ngày nên hắn mới tốt bụng đút nước cho nàng nhưng sau đó hắn lại không thèm để ý gì mà hôn nàng, đã vậy kỹ thuật hôn còn tệ cứ như là đang ngặm giò heo vậy.
Không phải hắn thì là ai!
Minh Lan Nhược nhíu mày, nhìn hắn.
Giây tiếp theo, nàng liếc nhìn qua lò bác sơn đang phảng phất mùi trầm hương nhẹ nhàng, mùi hương giống y đúc mùi trên y phục của Vân Nghê.
Mùi hương lạnh lẽo, xa hoa mà u ám giống như người này, dường như hắn xông quần áo bằng thuốc độc.
Mùi trầm hương, trầm tĩnh an thần, loại hương thường dùng trong thư phòng và phòng ngủ…
Lòng nàng lập tức trầm xuống, trở nên lạnh lẽo, nàng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Là ngài đưa ta đến đây sao?”
Rõ ràng lúc nàng ngất đi chỉ có thái tử ở đó.
“Thế nào, ngươi muốn ai đưa ngươi đi, thái tử sao?” Thương Kiều liếc nhìn nàng bằng đuôi mắt tinh xảo, trong giọng đầy sự mỉa mai.
Hắn vừa đến đã thấy nàng và thái tử đang dây dưa với nhau, thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được dục vọng giết chóc trong lòng.
Minh Lan Nhược không trả lời chỉ cố gắng đứng dậy, vịn vào thành giường.
“Ngươi đang làm gì đó? Đã nằm trên giường ba ngày mà còn dám lộn xộn, còn không mau nằm xuống!” Thương Kiều nhíu mày, vẻ mặt không vui đè vai nàng xuống.
Minh Lan Nhược lại khom lưng theo đúng quy tắc, hành một đại lễ với hắn: “Lan Nhược, cảm tạ ơn sự trợ giúp của cửu cửu ở Thuần Minh điện ba ngày trước, mấy ngày nay cũng may nhờ có ngài chăm sóc, Lan Nhược ghi nhớ trong lòng.”
Ngón tay Thương Kiều đặt trên vai nàng cứng đờ.
Nàng hành lễ theo đúng quy tắc rõ ràng là đang dứt khoát kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.
“Minh Lan Nhược…” Ánh mắt Thương Kiều tối sầm.
Nhưng nàng đứng dậy mỉm cười với hắn: “Đúng rồi, ta quên hỏi sức khỏe của Vân Nghê vệ trưởng thế nào rồi, hôm đó là ta không đúng hay là ta đến xin lỗi nàng.”
Thương Kiều lạnh lùng nhìn nàng bình thản nhắc đến Vân Nghê, hoàn toàn khác với dáng vẻ đối đầu gay gắt trước đây.
Nhưng hắn lại cảm thấy nàng quá mức bình thản, bình thản đến nỗi khiến hắn nghẹn cả cổ.
“Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?” Hắn nguy hiểm nheo mắt.
Minh Lan Nhược vịn thành giường, chậm rãi ngồi xuống, gật gật đầu: “Được, nếu như ngài đã lo lắng cho Vân vệ trưởng như vậy thì bỏ đi, sau này ta sẽ không đến gần nàng ta nữa.”
Rõ ràng thái độ của nàng rất ôn hòa nhưng từng câu từng chữ đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Ngay cả tiếng “cữu cữu” quen thuộc cũng không còn giống như trước, mang giọng điệu khiêu khích và đùa giỡn mà thật sự xem hắn như người nhà.
Thương Kiều đưa tay nắm lấy cằm nàng, mặt không chút biểu cảm hỏi.
“Minh Lan Nhược, ngươi có thái độ này là vì trách ta không nhận ra ngươi bị bệnh hay là trách ta không cứu ngươi ra khỏi thiên lao ngay lập tức?”
Minh Lan Nhược thở dài: “Thiên Tuế Gia, ta biết hoàng đế không thích ta. Nếu không có mặt mũi của ngài, hoàng đế đã chẳng thèm nói gì mà ra lệnh chém đầu ta.”
Nàng ngưng lại một chút, ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn hắn: “Nhưng chính ngài đã nói ta cứ ngoan ngoãn làm cháu gái của ngài. Ta suy nghĩ kĩ rồi, đây là chuyện lớn, mấy lời ta nói trước đây cái gì mà muốn ở chung với ngài đều là lời nói vô tri, quả thật đã khiến ngài khó xử.”
Nàng bình tĩnh nói: “Sau này sẽ không nói nữa.”
“…” Thương Kiều nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, trong lòng lại cảm thấy trống vắng, như có thứ gì đó bóp nghẹt khiến hắn đau nhói.
Minh Lan Nhược đưa tay nhẹ nhàng đè lên bàn tay hắn dùng để nắm cằm của nàng, chậm rãi đẩy nhẹ từng ngón tay ra: “Thiên Tuế Gia, mặt bị siết như vậy rất đau, sau này ngài có chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ nghe.”
Lúc này hắn có chút hốt hoảng, nữ nhân trước mặt này rõ ràng bị hắn nắm trong lòng bàn tay nhưng dường như lại rất xa, từ từ cách xa hắn
Khóe mắt hắn đỏ lên, dần hiện lên chút bực bội và bất an, hắn trở tay đè Minh Lan Nhược, ép nàng dựa sát vào lồng ngực và đầu gối của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu ngươi thực sự muốn trở thành người thân duy nhất của bản tọa thì đừng có dây dưa với nam nhân bên ngoài, cứ ngoan ngoãn ở lại Đông xưởng đi!!”
Minh Lan Nhược dường như hoàn toàn không nhận ra tư thế mập mờ của cả hai.
Nàng chỉ thở dài: “Ngài biết chuyện này là không thể nào. Thái tử và Tần vương đều muốn lợi dụng ta cũng bởi vì cữu cữu ngài là Cửu Thiên Tuế, ngài là người cực kì quan trọng trong việc quyết định xem ai sẽ là hoàng đế đời tiếp theo, bọn họ nhất định sẽ đến tìm ta.”
Nàng dừng một chút rồi phân tích: “Còn phụ thân ta nữa, ông già cố chấp đó nhất định sẽ bị thái tử mê hoặc. Ông ấy rất ghét ngài nên việc ngài càng cấm ông ấy càng muốn làm cho bằng được, sớm hay muộn thì ta cũng sẽ bị thái tử hoặc là Tần vương kéo xuống nước.”
Cuối cùng Minh Lan Nhược nhìn hắn, vừa bất đắc dĩ vừa bình tĩnh cười: “Cho nên ta không thể cứ ở Đông xưởng mãi để mặc cho phụ thân đâm đầu vào chỗ chết nhưng ta cam đoan với ngài, trong mắt ta thái tử và Tần vương không là cái gì cả!”
Ngươi hắn ôm trong lòng không ngừng lải nhải, phân tích đủ thứ, cực kì rõ ràng hợp lí, vừa lí trí lại vừa tỉnh táo, dường như nàng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Giống như hắn là người thân duy nhất mà nàng có thể dựa vào.
Ai nàng cũng không tin chỉ tin mình hắn, đây là trạng thái tốt nhất mà hắn từng nghĩ khi nàng ở bên cạnh hắn, người thân duy nhất của hắn, duy nhất…
Chỉ vì hắn đã dính máu của một nữ nhân mang trong mình một sinh mạng nên hắn đã hứa với đối phương.
Hơn nữa hắn không muốn kéo nàng vào con đường đầy u tối và máu me phía trước.
Nhưng mà…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất