Xuân Hòa suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Vâng.” Minh Lan Nhược lại nói thêm một câu: “Đi gọi cả Sở Nguyên Bạch đến đây.” Xuân Hòa có chút tò mò: “Hương Na là gà rừng Miêu Cương, vậy tiểu Kinh Nam Vương là cái gì?” Minh Lan Nhược trầm ngâm rồi thản nhiên nói: “Hắn ta còn non lắm, thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi, vậy thì… là cơm niêu đi!” Mấy ngày nay Sở “cơm niêu” này, bị nàng vặn lửa nhỏ hầm kỹ trong nồi cũng sắp ăn được rồi, nàng tẩm ướp “thấm vị” lắm rồi. Đã đến lúc ăn hai món đặc sản của ba tỉnh Tây Nam rồi – cơm niêu hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây. Hầm thiếu niên mười mấy tuổi vẫn là ngon nhất ~ Hầm chín rồi thì sẽ có ngay ba mươi vạn đại quân. … Sở Nguyên Bạch thấy Minh Lan Nhược phái người đến đưa tin. “Hương Na bí mật lẻn vào ám sát nhưng đã bị thất bại.” Hắn ta đột nhiên đẩy hết chén trà và ấm trà trên bàn xuống đất vỡ tan tành! “Chết tiệt!” Hương Na cái đồ ngu ngốc, lại gây ra những chuyện rắc rối cho hắn ta, nàng ta điên rồi sao? Giết Minh Lan Nhược đồng nghĩa với việc Cổ Thần cũng sẽ chết! Không nói đến Cổ Thần, với thân phận muội muội của tiểu Kinh Nam Vương mà nàng ta dám cả gan đến ám sát Hoàng tử phi. Bằng một cách rất đơn giản, đó là đưa bằng chứng của hắn ta – tiểu Kinh Nam Vương cho Hoàng đế Trung Nguyên nắm thóp! Nàng ta còn chưa đủ phiền phức sao? Hoàng đế có thể không thích Minh Lan Nhược, nhưng lại không ngại một mũi tên trúng hai đích, lợi dụng chuyện này để khống chế hắn ta – tiểu Kinh Nam Vương. Sở Nguyên Bạch bực bội day trán. Còn có Minh Lan Nhược… Hắn ta không nhịn được lo lắng liệu nàng có bị thương không, có khi nào sẽ vì vậy mà chán ghét hắn ta hay không… Chờ đến khi hắn ta ý thức được suy nghĩ của mình không đúng lắm, Sở Nguyên Bạch có chút méo mó. Tại sao hắn ta phải quan tâm nàng nhìn hắn như thế nào chứ? Hắn ta hít một hơi thật sâu, đi đến mép giường, lôi áo choàng ngoài của Minh Lan Nhược ra, đầy ái ngại tiến lại gần ngửi ngửi. Chết tiệt, hắn ta cảm thấy mình giống như những kẻ ngu ngốc hít phải ngũ thạch tán! Trên quần áo không biết là do hơi thở của Minh Lan Nhược hay là của Cổ Thần mà khiến Sở Nguyên Bạch bình tĩnh lại. Hắn ta cắn răng gọi mấy tên Cổ Vệ đi theo hắn ta đến Minh Phi phủ. … Minh Phi phủ, trong một căn phòng rộng rãi được bài trí theo phong cách bàn thờ cúng tế của Miêu Cương. Hương Na bị ném trên mặt đất, đinh đóng vào xương đầu gối và vai khiến nàng ta đau đớn đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể cuộn tròn người lại một cách chật vật. Minh Lan Nhược dìu A Cổ Ma Ma ngồi ở vị trí chủ trì. A Cổ Ma Ma quan sát Hương Na, đột nhiên mỉm cười: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật ra rất giống Ma Ma của ngươi lúc nhỏ khi còn hầu hạ bên cạnh ta, lúc ấy còn nhỏ hơn ngươi mấy tuổi.” Hương Na lạnh lùng nói: “A Cổ Na, ngươi không có tư cách nhắc đến Ma Ma ta, chính là ngươi đã hại chết bà ấy!” Nếu không phải lão thái bà này đánh cắp Cổ Thần, thì Ma Ma cũng sẽ không bị ép gả cho người Hán. Càng không đến nỗi phải vả làm việc cho Miêu nhân, rồi cuối cùng vì trên người không có Cổ Thần mới bị các Cổ Sư khác bất đồng không chấp nhận bà là Thánh Nữ chính thống, sau đó bà ta chết tức tưởi. Ô Tang cô cô tức giận định tiến lên tát nàng ta: “To gan, A Cổ Na Thánh Nữ là người mà tiểu Cổ Sư như ngươi có thể sỉ nhục sao!” A Cổ Ma Ma không thèm để ý xua tay: “Thôi, tiểu nha đầu không cần so đo với nó.” Hương Na hung hăng trừng mắt nhìn A Cổ Ma Ma: “Ngươi không cần phải giả vờ tốt bụng, sớm biết hôm nay sẽ như vậy thì lúc trước khi ngươi ở trong tay ta, ta nên giết ngươi ngay để Minh Lan Nhược cả đời cũng không tìm được ngươi!” “Bốp!” Ô Tang cô cô còn chưa kịp ra tay, Minh Lan Nhược đã tiến lên tát một cái. Mặt Hương Na lập tức bị đánh lệch sang một bên, nàng ta không thể tin nổi lại trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi dám đánh ta?” “Bốp!!” Còn chưa dứt lời, Minh Lan Nhược lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: “Ta không chỉ dám đánh ngươi một lần, mà còn dám đánh ngươi mãi mãi.” Dám trước mặt nàng bắt bạn ngoại tổ mẫu, nàng ra tay đánh đã là nhẹ rồi! “Ngươi… ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta! Đồ tiện nhân! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!” Hương Na tức muốn điên lên. Nàng ta ba lần bảy lượt thua thiệt trong tay Minh Lan Nhược, bảo nàng ta nhịn thế nào được cơ chứ! Minh Lan Nhược khinh thường nói: “Dựa vào cái gì mà đánh ngươi sao? Dựa vào việc bây giờ ngươi là tù nhân của ta, dựa vào việc ta có Cổ Thần, dựa vào việc ta mới là Thánh Nữ Miêu Cương chân chính, ngươi phạm thượng thì ta giết ngươi thì đã sao?” “Ngươi… ngươi… không phải Thánh Nữ Miêu Cương, mà phải là ta, ta muốn gọi ca ca giết ngươi!” Hương Na phẫn nộ kêu gào. Minh Lan Nhược cười lạnh: “Ngươi không có Cổ Thần, dựa vào cái gì mà làm Thánh Nữ Miêu Cương? Ngươi vô năng ngu xuẩn, hành động lỗ mãng lại còn ích kỷ, chỉ vì một tên lòng dạ rắn rết ác độc như Tần Ngọc Trầm mà ba lần bảy lượt gây thêm phiền phức cho ca ca ngươi, ngươi là cái thứ muội muội gì chứ?” Hương Na nghẹn họng: “Ngươi…” “Tỷ tỷ, đủ rồi, Hương Na còn nhỏ không hiểu chuyện, thả muội ấy ra đi.” Một giọng nam trầm thấp tâm tình phức tạp đột nhiên vang lên. Hương Na giật mình, vui mừng nhìn về phía người tới: “Ca ca! Cứu ta!” Nhưng Sở Nguyên Bạch được người ta dẫn vào cửa, lại không thèm nhìn nàng ta một cái, chỉ u ám nhìn Minh Lan Nhược. Minh Lan Nhược nhìn thiếu niên Miêu Cương trước mặt mang vẻ đẹp hoang dại tuấn mỹ, nét mặt cũng dịu dàng hơn một chút: “Tiểu Bạch, vết thương trên người ngươi đỡ hơn chút nào chưa?” Sở Nguyên Bạch nhìn xuống khẽ gật đầu: “Ừm, đỡ hơn nhiều rồi, cánh tay của tỷ tỷ… đã đỡ hơn chút nào chưa?” “Chỉ là trật khớp và một số vết thương ngoài da bị trầy xước thôi, ta đã đỡ hơn nhiều rồi.” Minh Lan Nhược mỉm cười. Chứng kiến cuộc đối thoại hòa nhã và thân thiết giữa hai người, Hương Na không thể tin nổi run rẩy kêu lên… “Ca ca, huynh đang làm gì vậy, huynh không thấy nàng ta đánh ta trọng thương sao? Ta đau lắm, huynh còn không mau giết nàng ta đi, ta không cần Cổ Thần nữa, ta chỉ muốn nữ nhân này chết!” Sở Nguyên Bạch nhịn không nổi phẫn nộ quát: “Hương Na, muội câm miệng cho ta, đừng ép ta ra tay đánh muội!” Hương Na thật sự rất giống như Minh Lan Nhược nói, cả ngày chỉ biết gây thêm phiền phức cho hắn ta, có biết làm gì nữa không! Hương Na ngỡ ngàng nhìn Sở Nguyên Bạch: “Ca ca, vì nữ nhân này mà huynh muốn đánh cả ta ư?” Nữ nhân này cho thuộc hạ đóng đinh vào xương nàng ta, khiến nàng ta chỉ cần khẽ động một cái là đau. Nhưng ánh mắt chán ghét của ca ca càng khiến nàng ta đau khổ hơn. A Cổ Ma Ma nhìn huynh muội gần như là phản bội lẫn nhau này thì đột nhiên mỉm cười: “Hương Na, nếu ngươi thật sự muốn Cổ Thần, Nhược Nhược có thể cho ngươi.” Sở Nguyên Bạch và Hương Na đều lập tức nghi ngờ và cảnh giác nhìn A Cổ Ma Ma: “Ngươi nói gì?” Ngược lại Minh Lan Nhược rất tốt bụng nói: “Ngoại tôn mẫu nói có thể đưa Cổ Thần cho Hương Na.” “Không sai, ta thấy huynh muội các ngươi rất cố chấp muốn sở hữu Cổ Thần, lúc trước là ta mang Cổ Thần rời khỏi Miêu Cương.” “Nếu Hương Na đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vậy thì coi như ta trả lại phần chấp niệm này cũng được, dù sao Nhược Nhược cũng không muốn làm Thánh Nữ Miêu Cương gì đó.” A Cổ Ma Ma thản nhiên nói. Lão bà tử bà ta đây nói lời nào đều là từ tận đáy lòng. Sở Nguyên Bạch xa xăm nhìn Minh Lan Nhược: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự nguyện ý… nhường Cổ Thần? Điều kiện là gì vậy?” Thứ mà trước đây bọn họ ngày đêm mong nhớ vậy mà có thể dễ dàng lấy được sao? “Ta nguyện ý.” Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, ánh mắt trong veo: “Ta thật sự không có hứng thú làm Thánh Nữ, ngươi biết ta không thể nào đến Miêu Cương làm Thánh Nữ gì đó được.” Sở Nguyên Bạch im lặng, đúng vậy, với thân phận của nàng quả thật có thể không coi trọng Thánh Nữ Miêu Cương. Minh Lan Nhược dừng lại khẽ mỉm cười: “Về phần điều kiện, nếu ta nói ta chỉ muốn ngươi toàn tâm toàn ý coi ta là tỷ tỷ, ngươi có nguyện ý không?” Sở Nguyên Bạch khẽ rung động, trái tim đột nhiên đập dữ dội. Hắn ta nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, hắn ta đột nhiên muốn tin nàng lúc này sẽ không có nói dối. Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn ta, rồi hắn ta mới hiểu được, ánh mắt dịu dàng thâm tình của nàng năm đó quả thật là đang nhìn một bát “cơm niêu” sắp nấu xong. Hương Na cảnh giác hỏi một tràng: “Sao các ngươi lại tốt bụng như vậy? Các ngươi định làm thế nào để cho ta Cổ Thần?” A Cổ Ma Ma khẽ mỉm cười: “Bây giờ có thể cho ngươi, nghi thức chuyển giao Cổ Thần rất đơn giản.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất