Minh Lan Nhược - FULL

“Kẻ phía trước dừng lại!”
Vài tiếng quát tháo vang lên, trong số những kỵ binh truy sát Minh Lan Nhược và Sở Nguyên Bạch, có ba bốn tên đã đuổi kịp xe ngựa của nàng trên con đường mòn trong rừng.
Chúng cầm trường thương trong tay, phối hợp ăn ý đâm thẳng vào Minh Lan Nhược và con ngựa trước mặt nàng!
“Chết đi!”
Minh Lan Nhược cúi đầu né tránh trường thương, tay kia vung roi ngựa quật ngã một tên.
Nàng quát lớn: “Tiểu Bạch, giết chúng!”
Ánh mắt Sở Nguyên Bạch lạnh lẽo, một tay ghìm chặt xe ngựa, xoay người vung chiếc miêu đao trong tay đã bay ra!
“Xoẹt!” Miêu đao sắc bén như tia chớp, vẽ nên vài vòng cung trên không trung, cắt đứt cổ họng hai tên kỵ binh, sau đó vững vàng trở lại tay Sở Nguyên Bạch.
Hắn ta thừa thế xoay ngược lưỡi đao, chém vào lưng một tên kỵ binh khác đang lao từ trên ngựa xuống muốn tóm lấy Minh Lan Nhược, sau đó đá phăng tên đó bay ra xa.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của đám kỵ binh, Sở Nguyên Bạch mới giật mình nhận ra mình vừa làm gì…
Vậy mà hắn ta theo bản năng lại nghe mệnh lệnh của Minh Lan Nhược, tiếp tục bảo vệ nàng và chém giết truy binh!
Khuôn mặt tuấn tú của Sở Nguyên Bạch trở nên méo mó, hắn ta rốt cuộc đang làm cái gì vậy?!
Trong lòng Sở Nguyên Bạch như có ác long gào thét! Hắn ta nhất định là điên rồi!
“Làm tốt lắm, cám ơn ngươi, Tiểu Bạch.” Minh Lan Nhược nắm chặt dây cương, vừa giục ngựa phi nhanh, vừa quay đầu lại mỉm cười với hắn ta.
Nhìn thấy vẻ mặt “May mà có ngươi ở đây” của nữ tử trước mặt.
Sở Nguyên Bạch khẽ giật khóe miệng, gượng gạo nở một nụ cười méo mó: “Không cần khách khí, tỷ tỷ!”
Thôi được rồi, dù sao cũng không thể để nữ nhân này chết được!
Dẫu sao thì Cổ Thần vẫn chưa chuyển sang người Hương Na, nếu Minh Lan Nhược chết đi, Cổ Thần ắt cũng chẳng thể nào sống nổi!
Nhưng nghĩ đến đây hắn ta lại thấy tức giận!
Rõ ràng ở trong cung suýt chút nữa bị Hương Phiêu Phiêu mà Minh Lan Nhược phái đến lấy mạng, bây giờ hắn ta ngược lại phải cứu lấy nàng!
Minh Lan Nhược nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên mặt hắn ta, cũng không nói gì chỉ tập trung điều khiển xe ngựa phi nhanh về phía trước, đồng thời lục lọi trong hòm thuốc của mình.
Sở Nguyên Bạch nhìn nàng làm hai việc cùng lúc sợ xe ngựa lật nhào, hắn ta cũng sẽ gặp xui xẻo theo.
Hắn ta bất đắc dĩ phải di chuyển đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống: “Tỷ muốn lấy gì thì nói cho ta biết là được!”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Tìm một cái bình màu đỏ, rắc bột thuốc bên trong về phía đám truy binh!”
Sở Nguyên Bạch lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được một cái bình sứ màu đỏ.
Hắn ta làm theo lời Minh Lan Nhược, chuẩn bị mở nắp bình rồi rắc ra sau.
“Cẩn thận một chút, thứ này rất mạnh, ngàn vạn lần đừng để dính vào người!” Minh Lan Nhược vội vàng dặn dò.
Sở Nguyên Bạch thầm đảo mắt, ta cũng là Cổ Sư đấy, chẳng lẽ lại không biết nàng muốn giở trò xấu sao?!
Nhưng giọng điệu của hắn ta vẫn nhẹ nhàng mang theo ý cười: “Cám ơn tỷ tỷ quan tâm!”
Nói xong, Sở Nguyên Bạch thuận tay ném cái bình về phía đám truy binh đang đuổi theo.
Chờ Minh Lan Nhược đánh xe ngựa chở hắn ta chạy xa, hắn ta mới xoay người, đầu ngón tay bắn ra một ám khí…
Một tiếng ‘ầm’, bình sứ bị ám khí bắn trúng giữa không trung khiến bột phấn màu đỏ bên trong nhanh chóng tỏa ra, lan rộng khắp nơi.
Đám truy binh xông tới, mấy tên đi đầu không kịp né tránh ngay lập tức bị đám bột phấn bao lấy!
Bọn chúng theo bản năng che miệng và mũi: “Không ổn, mục tiêu dùng độc, cẩn thận!”
Nhưng đã muộn, bản thân chúng không sao.
Nhưng đám chiến mã hít phải luồng khí độc này, đột nhiên trở nên hung dữ, nhảy dựng lên hí vang chạy loạn xạ.
Hất văng toàn bộ kỵ binh trên lưng ngựa xuống đất!
Hơn nữa, đám ngựa điên cuồng va chạm với đám kỵ binh đuổi theo phía sau, bỗng biến thành vật cản đường.
Con đường núi vốn chỉ đủ cho bốn con ngựa đi qua, giờ bị chặn kín mít!
Cộng thêm làn khói đỏ không ngừng lan rộng, đám truy binh hoàn toàn không thể khống chế nổi chiến mã của mình.
Trong nháy mắt, người bị ngựa hất ngã thi nhau gục xuống, bị ngựa điên giẫm đạp, kêu thảm thiết vang vọng không ngớt!
Sở Nguyên Bạch nhìn mà không khỏi kinh hãi, bảo sao Minh Lan Nhược muốn xông vào con đường núi này, thủ đoạn của nàng thật sự có hiệu quả cao!
Nhờ… lấy gậy ông đập lưng ông.
Mà bọn họ tạm thời đã thoát khỏi đám truy binh.
Sở Nguyên Bạch ngồi bên cạnh Minh Lan Nhược, tốc độ đánh xe của nàng không hề giảm, vững vàng mà nhanh nhẹn lao vun vút như bay về phía trước.
Hắn ta không nhịn được nhìn sang gò má thanh tú, lạnh lùng của nàng.
Nàng như đang điều khiển một cỗ xe chiến bất khả chiến bại, nghiền nát tất cả kẻ địch và chướng ngại vật trên đường đi.
Đã ngồi trên xe của nàng thì chắc chắn sẽ an toàn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ – hình như đồng hành cùng nàng cũng không tệ.
“Sao vậy, trên mặt ta đây có gì sao mà ngươi cứ nhìn chằm chằm thế?” Minh Lan Nhược không quay đầu lại, nhưng đột nhiên lên tiếng.
Sở Nguyên Bạch lập tức dời mắt, chuyển chủ đề: “Sao tỷ lái xe ngựa điêu luyện vậy?”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Có lẽ là vì trước đây đã không ít lần gặp phải tình huống bị ám sát, cho nên luyện được bản lĩnh chạy trốn cho bản thân, đánh xe cũng tốt, cưỡi ngựa cũng vậy, ta đều luyện rất tài.”
Đúng là đã được luyện thành do trốn tránh ám sát từ kiếp trước, chỉ là lúc ấy người ngồi trên xe ngựa cùng nàng chạy trốn là Thái tử.
Sở Nguyên Bạch quay mặt đi: “… Hừ, không muốn nói thật thì thôi.”
Minh Lan Nhược cười khẽ: “Ta nói thật lại không ai tin.”
Sở Nguyên Bạch bực bội cắt ngang lời nàng: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Đã cắt đuôi được bọn chúng rồi!”
Minh Lan Nhược nói: “Trước tiên đi lên chỗ cao trong núi, sau đó tìm cách vòng ra ngoài, nghĩ cách vào kinh thành trước khi cổng thành đóng cửa vào tối nay! Ngươi là Miêu nhân, thường xuyên ở trong núi nên hẳn là biết cách tìm đường xuống núi chứ.”
Sở Nguyên Bạch khẽ hừ: “Ta chỉ là nửa Miêu nhân, phụ thân ta là người Hán, tỷ tỷ quên rồi sao?”
Nàng thật đúng là “vắt chanh bỏ vỏ”, cảm thấy hắn ta rất dễ sai bảo, đúng không?
Minh Lan Nhược đột nhiên cong môi cười với hắn ta: “Ngươi thật sự xem mình là người Hán sao? Tiểu Bạch, rõ ràng ngươi tự biết bản thân mình giống Miêu nhân hơn, không phải sao?”
Sở Nguyên Bạch nhìn thấy dung nhan vốn lạnh lùng sắc bén của nàng lúc này lại nở nụ cười với mình, tựa như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở.
Hoàn toàn không còn chút nào dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán khi nãy.
Hắn ta đột nhiên tim đập nhanh, cau mày ép buộc bản thân quay mặt đi nhìn về phía trước, tỉnh bơ sờ lên bụng mình…
Chỗ Huyết Cổ hùng trùng ký sinh đang hơi nóng lên.
Không đúng lắm, hắn ta không phân biệt được cảm giác tim đập nhanh của mình là do bản thân, hay là do phản ứng của hùng trùng.
Thế nhưng ngoại công chưa từng nói việc dùng hùng trùng để hấp dẫn Cổ Thần lại khiến cho cơ thể có phản ứng kỳ lạ như vậy.
“Vì sao nhất định phải vào kinh thành trước khi cổng thành đóng cửa tối nay?” Sở Nguyên Bạch đột nhiên hỏi.
Minh Lan Nhược vừa định lên tiếng thì bỗng co đồng tử lại, ngẩng phắt đầu, nhìn về phía sau hắn.
Sở Nguyên Bạch cũng ý thức được có gì đó không ổn, mặt đất còn truyền đến tiếng ầm ầm rung chuyển.
Hắn ta đột ngột quay đầu lại thì thấy có rất nhiều đá lăn và gỗ lớn ở phía trên bên phải đang lăn ầm ầm về phía bọn họ!

Ads
';
Advertisement