Minh Lan Nhược khẽ “hức” một tiếng, rồi đưa tay xoa trán nhìn mấy quân cờ của mình đều đã đi nhầm chỗ, phạm luật, vội vàng nhặt lên.
Nàng trừng mắt nhìn hắn hờn dỗi: “Sao chàng lại đánh người ta? Đau lắm đấy!”
Thấy nàng có chút dáng vẻ tiểu nữ nhi, Thương Kiều khẽ cười.
Tiểu nha đầu này cũng chỉ trước mặt mình hắn mới dám như thế này thôi, ngày thường trước mặt người ngoài đều là dáng vẻ điềm tĩnh, thanh tịnh.
Nàng đối xử với hắn rất đặc biệt, nhận thức này khiến tâm tình hắn rất tốt.
Hắn đưa tay đặt vào lòng bàn tay nàng: “Nàng xem lâu rồi, cứ từ từ xem, bản tọa không vội.”
Minh Lan Nhược bỗng chốc đỏ mặt, hất tay hắn ra: “Ta chỉ thấy chàng là một tên thái giám mà thói quen mãi không đổi, còn nhuộm móng tay!”
Thương Kiều nghe vậy, cúi đầu nhìn ngón tay mình, móng tay và đầu ngón tay đều hơi ửng đỏ.
Hắn nghĩ một hồi, nhớ ra: “Ừm, đây là Tiểu Tề Tử mới tìm được một phương thuốc dưỡng da tay, chắc là trong phương thuốc có hoa nên móng tay mới hơi nhuộm màu, sao nếu nàng thích thì để ta bảo người đưa cho nàng?”
Minh Lan Nhược làm sao có thể thừa nhận mình ghen tị tay hắn đẹp hơn mình, sống tỉ mỉ tinh tế như vậy chứ, chỉ lẩm bẩm: “Còn hoa, sao chàng không tiếp tục dùng hoa hồng, hoa tường vi đi, thơm lắm?”
Từ sau khi mùi hoa hồng trên người bị đan dược áp chế, đồ của hắn đã đổi thành bạc hà nguyên chất từ cống phẩm Tây Vực.
Con chưa dứt lời, đã bị Thương Kiều lại dùng quân cờ gõ nhẹ lên trán.
“A, lại đánh ta!” Minh Lan Nhược ôm trán, bực bội chộp lấy một nắm quân cờ trên bàn ném về phía hắn: “Chỉ có chàng mới lấy quân cờ đánh người!”
“Chỉ có nàng?” Thương Kiều nhướng mày, phẩy tay áo hất tung tất cả quân cờ, còn ném cả vào lồng ngực mềm mại của nàng.
“A!” Minh Lan Nhược che ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát đỏ bừng, giương nanh múa vuốt lao về phía hắn: “Ta liều mạng với tên thái giám nhà ngươi!”
Thương Kiều nghiêng người, cánh tay dài vươn ra, thuận thế ôm nàng vào lòng, như đang ôm một chú mèo con kiêu ngạo.
Hắn ghì chặt nàng trong lòng, khẽ cười lạnh nhạt: “Có phục hay không?”
Minh Lan Nhược nép trong lòng nghịch ngợm bàn tay hắn: “Đông Xưởng đốc chủ thật là nhàn rỗi, còn có thời gian ở đây trêu chọc ta.”
Thương Kiều cúi đầu, giống như cún con dùng chóp mũi cọ cọ vào gương mặt mềm mại của nàng, rồi đặt cằm lên đỉnh đầu nàng: “Sao nhàn rồi bằng nàng được, nàng có thời gian, còn thu nhận một đệ đệ tốt.”
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt to thanh lệ: “Ta nói cho chàng biết, không được phép đi tìm hắn gây sự đâu đấy.”
Thương Kiều nhắm mắt, lười biếng không nói.
Minh Lan Nhược bất đắc dĩ, đành phải chống một tay lên ngực hắn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng lạnh lùng ấy: “Không được giận dỗi, ghen tuông mù quáng.”
Để nàng hôn mình một lúc lâu, Thương Kiều mới khẽ cười, véo cằm nàng, hung hăng không chút khách khí mút mạnh: “Nàng biết rõ bản tọa không làm gì được nàng mà.”
Minh Lan Nhược khẽ hừ rồi bàn tay trắng nõn nắm lấy vạt áo hắn.
“Khụ khụ… Nghĩa phụ, Minh đế có chỉ, mời ngài vào cung nghị sự phê duyệt tấu chương.” Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của Tiểu Tề Tử.
Thương Kiều khựng lại, bất đắc dĩ buông người trong lòng ra với sắc mặt chán chường.
Từ khi từ Đông Bắc trở về, hắn không có thời gian gần gũi với tiểu nương tử, lần trước rung động nên đêm khuya đến thăm khuê phòng đã là chuyện của bảy tám ngày trước.
“Tu thân dưỡng tính” đến mức này, thật sự là khiến người ta bực bội!
Minh Lan Nhược đỏ mặt, bò dậy từ trên người hắn, ngồi trên đùi hắn chỉnh trang lại tóc tai: “Được rồi, chàng mau đi đi, vị bệ hạ không thể rời khỏi chàng được một ngày.”
Cho nên, cho dù chết trong tay hắn thì vị bệ hạ kia cũng coi như đáng chết!
Thương Kiều vuốt lấy mái tóc nàng, tự búi tóc cho nàng với ánh mắt u ám nhìn cô nương trong lòng: “Nhất định phải… cẩn thận!”
Minh Lan Nhược nghiêm mặt nắm lấy tay hắn: “Thương Kiều, chàng yên tâm, ta biết nặng nhẹ và đã trưởng thành từ lâu rồi.”
Nghe nàng gọi mình như vậy, ánh mắt sắc bén, sâu thẳm của Thương Kiều trở nên dịu dàng: “Ừm.”
Hắn nên tin tưởng vào năng lực của nàng.
Nàng là “Thiếu chủ công” trong mắt những người đó, không còn là cô nương nhỏ bé năm nào ngồi trên đầu gối ôm hắn không buông tay nữa.
Mặc dù, hắn muốn nhốt nàng trong lòng, che chở cho nàng cả đời, nhưng nàng có đôi cánh của riêng mình.
Tiểu cô nương của hắn, muốn bay…
Vậy thì cứ để nàng bay đi.
Hắn sẽ là chỗ dựa cho nàng.
…
Mặc dù Minh Lan Nhược đã chuẩn bị tâm lý và phòng bị, nhưng mà, điều nàng không ngờ tới chính là…
Chuyện này đến quá nhanh, quá thô bạo đơn giản.
Ngay khi nàng rời khỏi Đông xưởng, vừa đến trước cửa quán của Sở Nguyên Bạch, vừa đón Sở Nguyên Bạch chuẩn bị về Minh Phi phủ.
Đột nhiên, cả con phố xuất hiện… hàng ngàn con ngựa?!
Không, nói chính xác là bầy ngựa chạy loạn!
Không ai ngờ trên đường phố kinh thành lại có thể xuất hiện “cảnh tượng hùng vĩ” của thảo nguyên!
“Không xong rồi, ngựa quân đội mất khống chế! Mau chạy mau!”
Hàng trăm con ngựa chạy loạn giẫm đạp lên tất cả “chướng ngại vật” chắn trước mặt chúng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp đường phố, không biết bao nhiêu người bán hàng rong và người đi đường không kịp né tránh đã bị giẫm đạp dưới chân những con ngựa quân đang trong trạng thái hưng phấn kỳ lạ!
Minh Lan Nhược biết Chu gia không phải thứ tốt lành gì.
Nhưng nàng thật sự không ngờ ngay cả khi Nam vương Tiểu Kinh đang ở trên xe ngựa của mình, khắp đường phố đều là bá tánh, Chu Sâm lại có thể điên khùng đến mức này!
Cảnh Minh và thị vệ xung quanh đã sớm phát hiện ra điều bất thường, muốn đưa Minh Lan Nhược rời đi.
Nhưng Minh Lan Nhược thật sự không thể trơ mắt nhìn những bá tánh vô tội kia vì mình mà chết thảm.
Hôm nay là ngày họp chợ, trên đường còn có rất nhiều trẻ con, không ít đứa trẻ đã kêu khóc thảm thiết rồi mất mạng cùng cha nương.
“Ngươi dẫn đi cứu người! Có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu!” Minh Lan Nhược cắn răng, ra lệnh với Cảnh Minh.
“Không được! Tỷ tỷ, mạng của chúng ta quan trọng, chuyện này rõ ràng là nhằm vào người, những người đó nhất định còn có chiêu khác, nếu tỷ để bọn họ đi cứu người, chúng ta phải làm sao!”
Sở Nguyên Bạch lớn tiếng phản đối.
Quả nhiên, vừa dứt lời, từ trong những ngôi nhà dân xung quanh đột nhiên có vô số người mặc trang phục binh lính lao ra, tay cầm cung nỏ nhắm vào Minh Lan Nhược cùng những người khác, bày trận, bắn tên về phía bọn họ!
Minh Lan Nhược phản ứng cực nhanh, đeo hòm thuốc lên lưng, rút thanh kiếm giấu trong xe ngựa ra, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi! Ngươi có thể xuống xe ngay bây giờ!”
Nàng nhìn thế trận này cũng biết những người đó nhất định còn có chiêu khác.
Nếu là kiếp trước, nàng sẽ ưu tiên bảo vệ bản thân, nhưng hiện tại không phải là tình huống lựa chọn giữa việc bảo vệ bá tánh vô tội và cái chết của bản thân.
Nàng còn có cơ hội!
Minh Lan Nhược nhìn Cảnh Minh do dự không đi theo hơn mười tên thị vệ, biết Cảnh Minh sẽ không bỏ mình, dứt khoát đổi lệnh: “Được, Cảnh Minh đi theo ta, những người khác mau đi cứu người!”
Vừa nói, nàng đã giật lấy dây cương từ tay người đánh xe, thuận thế đẩy người đánh xe xuống, đồng thời quất roi: “Hạ!”
Cảnh Minh cắn răng quát lớn, phất tay với đám thị vệ: “Các ngươi đi cứu người đi!”
Trong nháy mắt biết tiểu thư muốn làm gì, nàng ấy nhón chân, dùng một đao chém những mũi tên bắn về phía Minh Lan Nhược, xoay người mấy vòng rồi nhanh chóng đuổi theo xe ngựa.
“Nữ nhân chết tiệt!” Sở Nguyên Bạch biến sắc, cố gắng vịn vào khung cửa sổ để giữ vững thân thể!
Nữ nhân chết tiệt này đột nhiên đánh xe cuồng loạn khiến hắn ta ở trong xe bị va đập tứ tung, đến nỗi đầu sưng vù.
Thế nhưng…
Hắn ta nhìn những tên binh lính đang đuổi theo bọn họ bắn tên như mưa ngoài cửa sổ.
Hắn ta vẫn cố giữ bình tĩnh không nhảy khỏi xe.
Nữ nhân chết tiệt này rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà lại bị binh lính truy sát giữa đường phố thế này?!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất