Minh Lan Nhược - FULL

“Chuyện này chẳng phải sớm có dự liệu rồi sao? Cho nên mới phải nhờ cậy Quan thúc phụ hỗ trợ.” Minh Lan Nhược cẩn thận dùng muỗng múc nước tiểu của Đại Hoàng, đổ vào một chiếc bình sứ nhỏ xinh.
Con nhện Đại Hoàng này dạo gần đây càng ngày càng lười biếng, đi tiểu cũng ít hơn, suốt ngày chỉ lo chạy ra ngoài chơi.
Quan Duyệt Thành gật đầu: “Yên tâm, đại tiểu thư, thân phận Tổng Giáo Đầu của ta tuy nhạy cảm, nhưng cải trang đều là bản lĩnh cơ bản của thích khách, nhất định sẽ bảo vệ được người.”
Minh Lan Nhược đặt bình sứ xuống, nhìn Quan Duyệt Thành: “Không, Quan thúc phụ, chính vì người chinh chiến sa trường nhiều năm, am hiểu binh pháp, nên mới phải ở lại nội trạch bảo vệ Tiểu Hi và mọi người, chứ không phải đi theo ta làm hộ vệ.”
Quan thúc phụ xuất thân là thích khách đỉnh cấp, kinh nghiệm đối địch và ám sát vô cùng phong phú, nhưng Tiểu Hi là điểm yếu của nàng, nàng thật sự không yên tâm.
Quan Duyệt Thành nhíu mày: “Tuy Cảnh Minh và Xuân Hòa đều là do ta tự tay huấn luyện, nhưng tuổi đời còn trẻ, ứng phó với âm mưu quỷ kế e là còn thiếu sót.”
Minh Lan Nhược mỉm cười, nhẹ nhàng bế Đại Hoàng lên, cọ cọ chóp mũi vào đầu nó: “Yên tâm, ta có cách bảo vệ bản thân! Chỉ cần bọn chúng không thể dùng duy nhất một chiêu để lấy mạng ta thì ta lập tức có thể phản sát!”
Đại Hoàng bị cọ đến mức tám con mắt đều đảo lên, vô cùng mất kiên nhẫn dùng mấy cái chân nhỏ xíu ra sức đẩy mũi nàng ra, ôi chao, phiền chết đi được, đừng có mà sáp lại gần nữa!
Lại cọ nữa là lông của nó rụng hết bây giờ! Chê nó chưa đủ trọc lóc hay sao!
Quan Duyệt Thành nhìn con nhện to lớn toàn thân vàng óng điểm xuyết hoa văn dữ tợn trong tay nàng mà nổi hết da gà da vịt.
Đại tiểu thư rốt cuộc làm sao mà có thể coi thứ này là thú nuôi yêu dấu được chứ, thật đáng sợ!

Bên trong hoàng cung.
Thanh Vân điện ngập tràn mảnh vỡ của đồ sứ.
“Nghịch tử! Đều là nghịch tử! Tất cả đều đáng chết! Các ngươi đều đáng chết hết!”
Minh đế nổi trận lôi đình thở hổn hển, hai mắt đỏ rực, gào thét trút giận, liên tục đá đánh mấy cung nữ thái giám khiến bọn họ kêu la thảm thiết.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn phụ hoàng mình như phát điên mà trong lòng không khỏi kinh hãi.
Rõ ràng lúc trước còn nói cười vui vẻ cùng hắn ta, truyền thuật trị quốc của đế vương, tại sao phụ hoàng lại đột nhiên phát điên thế này, khiến hắn ta nhớ tới vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại trước nghe đồn vì uống thuốc mà hóa điên.
Hắn ya không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ những viên thuốc mà Thương Kiều cho phụ hoàng uống trước đây, thật sự có vấn đề sao?
Nhưng Thương Kiều rõ ràng cũng cùng uống thuốc phụ hoàng, hơn nữa bọn họ còn thường xuyên trao đổi cảm nhận khi uống thuốc.
Đó tuyệt đối không phải là cảm nhận mà người không uống thuốc có thể nói ra được, phụ hoàng đa nghi như vậy, nếu Thương Kiều không uống thuốc cùng, lão ta tuyệt đối có thể nhận ra.
Nhìn Minh đế đột nhiên cầm lấy một cái bình hoa hung hăng đập vào đầu một cung nữ đang bưng trà, đến mức cung nữ kia kêu thảm một tiếng: “A a a…!”
Cung nữ đầu bê bết máu nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, đám thái giám cung nữ còn lại run lẩy bẩy, không ngừng cầu xin tha mạng: “Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng!”
Thế nhưng lại không có ai dám chạy trốn!
Thượng Quan Hoành Nghiệp rốt cuộc không nhịn được nữa, xông lên nắm chặt cổ tay Minh đế, khẽ gằn giọng: “Phụ hoàng! Người tỉnh táo lại đi!”
Nói xong, hắn ta trừng mắt nhìn tiểu thái giám đang quỳ rạp một bên, quát: “Còn không mau đi mời Cửu Thiên Tuế tới đây!”
Tuy rằng hắn ta ghê tởm Thương Kiều, nhưng cũng không thể không thừa nhận bản lĩnh khống chế cảm xúc của phụ hoàng, không ai bằng Thương Kiều!
“Không được đi!” Ai ngờ Minh đế lại gầm lên quát.
Tiểu thái giám vốn định chạy trốn sợ hãi run rẩy, không dám động đậy nữa.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn người, nhíu mày: “Phụ hoàng, cho dù người đánh chết những cung nhân này, cũng không giải quyết được vấn đề, Thương Kiều nói đúng, tra thì cứ tra, kết quả cuối cùng như thế nào, đều nằm trong lòng bàn tay của người!”
Minh đế hít một hơi thật sâu, hất tay Thượng Quan Hoành Nghiệp ra, cầm lấy ấm trà lên tu ừng ực một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.
Lão ta liếc mắt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn còn đứng đó, cười lạnh khinh miệt: “Thế nào? Ngươi đang đau lòng cho đám nô tài hèn mọn này, không cho trẫm giết bọn chúng để trút giận sao? Thật là khoan hồng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lòng nặng nề, lập tức quỳ một gối xuống: “Phụ hoàng, nhi thần chỉ lo lắng người trút giận như vậy lên người hạ nhân, sẽ bị đám ngôn quan kia biết được, lại lải nhải không dứt.”
“Hừ…Đúng là vậy, đám người đáng chết kia, đáng bị tru di cửu tộc, không có Minh Nguyên Lãng, lại đến Từ Mộc Ngôn, khốn kiếp!” Minh đế nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng, hắn ta không muốn phụ họa theo phụ hoàng mình, có lẽ là bởi vì, trong lòng hắn ta cũng có chút hổ thẹn.
Không có vị tướng quân nào lại không kính nể và bội phục một vị tướng huyền thoại như Tiêu soái và Xích Huyết quân đoàn, hắn ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng thân là hoàng tử, hắn ta cũng hiểu tại sao phụ hoàng đa nghi lại ra tay diệt trừ Tiêu gia, phụ hoàng cho rằng Tiêu soái sẽ không ủng hộ soán vị, vậy chi bằng ra tay trước để phòng ngừa hậu hoạn!
Minh đế nhìn nhi tử của mình, đột nhiên cười lạnh: “Biết tại sao trẫm không cho ngươi đi gọi Thương Kiều không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng lắc đầu, hắn ta không biết.
“Bởi vì hắn ta cái gì cũng tốt, nhưng hắn lại có chút áy náy với đứa ngoại tôn nữ Minh Lan Nhược kia, cho nên cái gì cũng tốt với nó! Trẫm muốn hắn đi giết Minh Lan Nhược thì hắn nhất định sẽ không đồng ý!” Minh đế lạnh lùng nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Minh đế: “Phụ hoàng, người… Tại sao muốn giết Lan Nhược? Nàng ấy là nữ nhi Minh gia, là vương phi của nhi thần!”
Càng là nữ nhân mà hắn ta muốn liều lĩnh, muốn nàng trở thành bạn lữ chân chính của mình!
Nhưng nhìn đôi mắt đỏ rực dữ tợn của phụ hoàng, hắn ta không dám nói ra câu này.
Minh đế khinh miệt nói: “Nữ nhân? Ngươi lên làm Hoàng đế rồi thì làm gì còn nữ nhân nào mà không thể có được? Nữ nhân trong hoàng gia chính là vật trang trí và công cụ của quân vương, bao gồm mẫu hậu của ngươi, đều phải chuẩn bị hy sinh vì quân vương, nếu không thì vinh hoa phú quý này dễ hưởng thụ như vậy sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sắc mặt trắng bệch, nắm chặt tay.
Đúng vậy, mẫu hậu của hắn ta… chẳng phải cũng chết như vậy sao? Đồng hành hơn hai mươi năm, trên mặt phụ hoàng chưa từng xuất hiện một chút bi thương nào.
“Vứt bỏ cái lòng nhân từ của nữ nhân thì mới có thể ngồi vững vàng trên cái vị trí này.” Minh đế vươn tay vỗ vỗ mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Phụ hoàng… Ít nhất người không thể giết Minh Lan Nhược vào lúc này, án oan diệt môn Tiêu gia vừa mới bị khơi ra, Minh Lan Nhược là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Tiêu gia mà đột nhiên chết, chẳng phải là đang nói cho toàn bộ văn võ bá quan biết, vụ án này có uẩn khúc hay sao?”
Hắn ta nhất định phải cứu nàng, ít nhất phải khuyên nhủ phụ hoàng!
Minh đế trầm mặc một hồi, thở dài: “Lời ngươi nói cũng có lý, thôi được rồi, trẫm cũng chỉ là tức giận, suy nghĩ không chu toàn.”
Lão ta phất tay, chán nản nói: “Thôi, ngươi đi đi, gọi cữu cữu ngươi vào đây, trẫm phải thương lượng với hắn xem làm thế nào để đè vụ án này xuống.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong lòng vui mừng, phụ hoàng từ bỏ ý định giết Lan Nhược rồi thì ít nhất mấy năm nay sẽ không giết nàng.
Hắn ta lập tức cung kính chắp tay: “Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui.”
Hắn ta âm thầm thở dài, nữ nhân Minh Lan Nhược này, nếu biết hắn vừa cứu nàng một mạng, có phải nên tỏ ra chút thiện cảm hay không!
Tên thái giám Thương Kiều kia, không thể bảo vệ được nàng lần này rồi!
Trước khi Thượng Quan Hoành Nghiệp rời đi, còn phân phó người lập tức dọn dẹp thư phòng sạch sẽ, sau đó mới ung dung rời đi.
Chờ đến khi Đại tướng quân Chu Sâm nhận được thánh chỉ được đưa vào nội điện, trong nội điện đã sạch sẽ gọn gàng, không một bóng người.
Minh đế một mình mệt mỏi dựa vào ghế, chờ Chu Sâm khó khăn hành lễ xong.
Lão ta mới ngẩng đầu lên, ngồi trên long ỷ, tùy ý ném một tấm lệnh bài bằng vàng ròng “cạch” một tiếng xuống trước mặt Chu Sâm: “Ngươi, đi giết Minh Lan Nhược cho trẫm, dùng cách nào cũng được nhưng hãy làm sạch sẽ một chút.”
Chu Sâm ngẩn người, ra hiệu cho thị vệ đẩy xe lăn cho mình nhặt lệnh bài lên, trong lòng không nén nổi vui sướng: “Vâng, bệ hạ.”
Ánh mắt Minh đế lạnh lẽo, nói: “Nếu như cần bất cứ sự giúp đỡ nào, hãy dùng lệnh bài này để điều động ám vệ, hành động lần này không được kinh động đến Đông xưởng, cũng không được để Tần vương biết.”

Ads
';
Advertisement