Minh Lan Nhược - FULL

Con nhện mập bực bội ôm chặt viên ngọc lưu ly định bỏ đi.
Đáng ghét! Đừng có chọc mông bản đại thần nữa! Bản đại thần không muốn đi tiểu đâu!
Minh Lan Nhược chống cằm khẽ cười, đưa tay vuốt ve mấy sợi lông tơ trên đầu Đại Hoàng.
Đại Hoàng giật mình, tám cái chân duỗi thẳng ra ngay và tám con mắt đỏ lim dim thoải mái nheo mắt lại.
A, thế này còn tạm được, đã là ma nữ thì phải hầu hạ bản thần vương!”
Lần sau nó sẽ không bứt lông mày của nàng nữa!

Xe ngựa nhanh chóng đến một ngôi làng hoang vắng, trong làng không một bóng người, chỉ có vài lão đầu canh mộ.
Phía sau núi của ngôi làng cũng chỉ là những nấm mộ, nhưng trên đây chỉ có hai mươi nấm mộ.
Trước mỗi nấm mộ đều là một tấm bia đá không chữ.
Và hôm nay, những người đứng trước hai mươi tấm bia đá không chữ này, đều là những thành viên cốt cán của Xích Huyết quân được bí mật phân tán từ Minh Phi phủ.
Mặc dù đã cải trang thành những hình dạng khác nhau, nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Vương ma ma xách một thùng rượu, rồi cầm muôi múc rượu, lần lượt rưới lên trước mỗi nấm mộ, miệng lẩm bẩm.
“Lâu rồi không đến thăm các huynh đệ, chắc hẳn mọi người đều rất nhớ nhung.”
Minh Lan Nhược cũng là lần đầu tiên đến xem hai mươi nấm mộ vô danh này.
Xích Huyết quân có tổng cộng hai mươi lộ quân, nay một nửa chôn xương nơi biên cương một nửa buộc phải đổi tên đổi họ và phân tán, ẩn náu khắp mười tám tỉnh thành.
Chỉ còn lại Vương ma ma dẫn người lặng lẽ dựng bia mộ cho những bằng hữu trong Xích Huyết quân, bí mật chôn cất những di vật ít ỏi mà bà ta có thể thu thập được.
Lúc này trước những nấm mộ vô danh, có một thanh trọng kiếm sắc bén được đặt trên một bàn thờ. Nó chính là Hồn Thiên Kiếm của vị thủ lĩnh tinh thần Xích Huyết quân – Tiêu soái.
Đây cũng là di vật mà Minh Lan Nhược đã dùng kế thiêu cháy chợ đen để cướp về.
Nàng lấy ra một dải vải trắng rồi thản nhiên nói: “Bắt đầu lễ tế!”
Tất cả những người đang đứng trang nghiêm trước những nấm mộ vô danh đều đồng loạt giơ cao tay buộc dải vải trắng lên trán.
Minh Lan Nhược mặc một bộ đồ trắng toát đứng trước bàn thờ, cầm lấy ba nén hương và giơ cao qua đầu: “Lạy!”
Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu bái lạy những bằng hữu hài cốt không còn của Xích Huyết quân đã bỏ mạng nơi biên ải hai mươi năm trước!
Khi gia nhập Xích Huyết quân, họ đều là huynh đệ tỷ muội cùng gánh vác khổ đau và vui buồn!
“Bái lạy lần nữa!” Minh Lan Nhược tiếp tục cúi người bái lạy.
Mọi người cũng vậy, lần bái lạy này là dành cho những giọt máu và nước mắt oan ức năm xưa.
“Ba lạy!” Minh Lan Nhược đứng dậy khẽ quát lên.
Lần lạy cuối này là lạy cho chí khí hùng hồn dù năm tháng phai mờ dù gian mưu vùi dập, cũng chẳng bao giờ chịu khuất phục!
Mọi người đều đỏ hoe mắt nhìn chằm chằm vào những tấm bia đá không chữ.
Minh Lan Nhược nhận lấy chén rượu mà Vương ma ma đưa rồi rưới nó lên trước bia mộ.
“Ngoại tổ phụ Tiêu soái và các vị bằng hữu Xích Huyết quân đã chết oan trên trời cao, Minh Lan Nhược ta đứng đây xin đại diện cho di cô Xích Huyết quân còn sống sót làm lễ truy điệu các vị anh linh!”
Hai mươi năm trước, ba quân lực xuất phát tiến về biên ải được rượu tiễn đưa tưới đẫm đường dài, hôm nay Lan Nhược cùng các bằng hữu Xích Huyết quân rải rác khắp mười tám tỉnh thành hội ngộ trước mộ bia của quân đoàn đứng tại đây xin thề -“
Minh Lan Nhược mặc nam trang, ánh mắt lạnh lùng kiên định gằn từng chữ một.
“Chúng ta – những người may mắn sống sót nhất định phải minh oan cho Xích Huyết quân… chư vị đều là anh hùng bảo vệ đất nước chứ không phải là bại tướng thua trận!!”
Những người quân lính Xích Huyết đứng phía sau nàng đều đội khăn tang trắng với đôi mắt ngấn lệ, đồng loạt quỳ xuống.
“Bóng tối sắp ập đến, Xích Huyết quân chúng ta nhất định sẽ xông pha trận mạc, máu nhuộm đất trời, thề sống chết không lui!”
Tiếng khóc đau buồn và uất ức vang vọng khắp núi rừng.
Minh Lan Nhược khẽ vung tay, giấy tiền bay rợp trời.
Nàng nắm lấy Hồn Thiên Kiếm đặt trên bàn thờ, lạnh lùng nhìn những tờ giấy tiền bay lả tả.
“Nếu linh hồn của các vị còn đó, xin hãy trở về và nhìn xuống mà xem, ta nhất định sẽ dùng đầu tên hôn quân để tế điện thân nhân Tiêu gi ta và hàng chục vạn tướng sĩ đã chết oan uổng!!”
Cổ tay nàng xoay một cái là chiếc kiếm sáng lóa lên như tuyết với sát khí ngút trời!

“A… Tiêu soái, Tiêu bá phụ, đừng… đừng giết trẫm, võ công của trẫm đều là do ngươi dạy mà!!!” Một tiếng hét thất thanh vang lên từ trong điện.
“Bệ hạ, người sao vậy?” Hiền quý phi giật mình tỉnh giấc, vội vàng ngồi dậy vỗ lưng cho Minh đế đang ngồi thở hổn hển bên cạnh.
Minh đế mặt mày tái nhét, thở hổn hển: “Ha… ha… Trẫm… trẫm… mơ thấy Tiêu soái, ông ta muốn giết trẫm!”
Hiền quý phi thấy vậy biết lão ta gặp ác mộng, chỉ đành bất lực lấy khăn lau mồ hôi cho lão ta: “Bệ hạ, người chỉ nằm mơ thôi, Tiêu soái đã chết hai mươi mấy năm rồi.”
Minh đế mơ màng nhìn chiếc đèn cung đình lộng lẫy treo bên giường, rồi nhìn Hiền quý phi bên cạnh.
Lúc này lão ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, ông ta đã chết nhiều năm như vậy rồi, đây chỉ là mơ, là mơ thôi!”
“Lão ta đã sớm tan xương nát thịt rồi, người Bắc Mông nói bọn họ đã giết ông ta và những đứa con trai của ông ta, dùng trăm con ngựa lao nhanh giẫm đạp thành thịt vụn!”
Minh đế lẩm bẩm như thể đang cố gắng tự an ủi mình: “Người Bắc Mông nói bọn họ chỉ chừa lại một bàn tay của Tiêu soái coi như để lại làm kỷ niệm cho trẫm, người Bắc Mông hận Tiêu soái và các tướng quân Tiêu gia thấu xương, sao có thể để bọn họ sống sót!”
Hiền quý phi nghe vậy thì biến sắc, kinh hãi đến mức hồn vía lên mây.
Mặc dù bà ta đã bầu bạn với Minh đế nhiều năm nên cũng biết được đại khái một số nội tình.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy những điều mà bà ta chưa từng biết trong lúc Minh đế mê sảng. Trong lòng bà ta không khỏi rợn tóc gáy.
Gần vua như gần cọp, liệu hôm nay bà ta còn có thể sống sót hay không? Hiền quý phi không ngừng run rẩy.
“Bệ hạ, trà an thần đến rồi, người uống một ngụm đi.” Lão Hòa vừa bưng một chén trà đến vừa nhẹ giọng nói.
Minh đế vội vàng nhận lấy, vừa định uống thì đột nhiên lại nhìn chằm chằm Lão Hòa.
Lão Hòa lập tức hiểu ý, quen đường quen lối lấy một chiếc thìa nhỏ bên cạnh rồi múc một thìa canh thuốc và uống xuống.
Minh đế thấy vậy mới yên tâm bưng bát thuốc lên uống cạn.
Bát thuốc hơi đắng và ấm nóng đi vào bụng, Minh đế mới cảm thấy trái tim đang hoảng loạn của mình dần bình tĩnh trở lại.
Lão ta nhìn sắc trời mà hơi bực bội, nhưng vẫn phải dậy: “Lão Hòa, mấy giờ rồi?”
“Còn một khắc nữa là đến giờ Mão, bệ hạ cũng nên thức giấc thôi ạ. Hôm nay là ngày đại triều, Tần vương điện hạ và Đốc chủ đã đến Thiên Điện chờ ngài từ sớm rồi.” Lão Hòa cung kính nói.
Không phải ngày nào Minh đế cũng lâm triều, lão ta chỉ tham dự đại triều vào mùng một và ngày rằm và ngày thường đều bận “tu tiên”.
Những việc còn lại đương nhiên đều do Thương Kiều Cửu Thiên Tuế thay mặt phê duyệt tấu chương.
Minh đế hít sâu thấy có chút bất an trong lòng, nhưng cũng không thể không rời giường: “Thôi được rồi, hầu hạ trẫm thay long bào.”
Lão Hòa vội bước tới cùng mấy tiểu thái giám khác thuần thục thay long bào cho Minh đế.
Minh đế thay xong long bào thì liếc mắt nhìn Hiền phi, lạnh nhạt hỏi: “Hiền quý phi, nàng đã theo trẫm bao nhiêu năm rồi?”
Hiền quý phi lập tức quỳ xuống run rẩy nói: “Bẩm Minh đế, thiếp thân đã theo người được mười tám năm rồi.”
“Mười tám năm, ừm, tuy không phải theo trẫm từ lúc còn ở ẩn, nhưng cũng coi như là lão nhân rồi, biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, ngoài hoàng hậu ra thì nữ nhân có thể sống bên cạnh trẫm hơn mười tám năm chỉ còn nàng.”
Minh đế thản nhiên nói: “Trẫm không muốn nàng đi theo vết xe đổ của hoàng hậu.”
“Vâng, thiếp hiểu, hôm nay thiếp cũng chưa nghe thấy cái gì cả!” Hiền quý phi run rẩy dập đầu.
Minh đế phẩy tay: “Nàng lui xuống đi.”
Hiền quý phi như được đại xá, vội vàng khoác đại một bộ y phục lui xuống.
“Đi thôi, đừng để Thương ái khanh và Nghiệp nhi đợi lâu.” Minh đế khẽ cau mày, không chắc chắn liệu tha cho Hiền quý phi có phải là một quyết định đúng đắn hay không.
Giết bà ta thì trong cung cũng không có người giúp quản sự, thôi vậy.

Trong Thiên Điện.
Thương Kiều và Thượng Quan Hoành Nghiệp mỗi người chiếm một chiếc ghế, ngồi hai đầu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nhìn Thương Kiều.
Kẻ đó mặc áo mãng bào đang nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, hai tiểu thái giám đứng bên cạnh đấm bóp chân cho hắn.
Thật sự còn giống Hoàng đế hơn cả Hoàng đế, thấy mà tức chết!

Ads
';
Advertisement