Minh Lan Nhược - FULL

“Phải, ta động tâm đến mức muốn vặn bay đầu ngươi đấy.” Minh Lan Nhược cũng học theo hắn ta cong môi cười.
Chỉ là nụ cười lạnh lẽo không chạm đến đáy mắt.
Thích thăm dò như vậy là bởi vì đã biết điều gì sao?
Nàng không ngại để hắn ta nhìn thấy sự sắc bén và đề phòng ẩn giấu trong đáy mắt nàng.
Sở Nguyên Bạch nhìn nàng hồi lâu, bỗng mím môi thở dài: “Lan Nhược tỷ tỷ đừng ghét bỏ ta.”
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nói: “Ngươi không muốn ta ghét bỏ thì đừng làm chuyện khiến người ta chán ghét.”
Nói xong, nàng đứng dậy cầm hai con cá nướng định đi tìm Thương Kiều, không biết hắn đi đâu mà tìm Tiểu Tề Tử nói chuyện.
Nhưng nàng vừa đứng dậy, bỗng cảm thấy tóc bị giật đau…
Sở Nguyên Bạch đưa tay túm lấy búi tóc được nàng buộc gọn gàng.
“Ngươi làm gì vậy!” Minh Lan Nhược tức giận quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta.
Sở Nguyên Bạch ra vẻ vô tội, túm lấy vạt áo nàng: “Cá nướng của ta ăn hết rồi, Lan Nhược tỷ tỷ chừa cho ta một con đi! Coi như nể mặt ta hôm nay đã vất vả làm việc cho tỷ!”
Hắn ta làm ra vẻ nếu không cho cá sẽ không buông tay quậy phá, Minh Lan Nhược nhíu mày, đưa một con cá nướng cho hắn ta:
“Nếu thích ăn cá thì tự mình đi bắt và nướng đi!”
Lúc Sở Nguyên Bạch nhận lấy, nhân cơ hội túm lấy xiên cá còn lại trong tay nàng, cướp luôn con cá nướng cuối cùng.
“Ta không muốn, cá Lan Nhược tỷ tỷ nướng ngon, ta muốn ăn hết!”
Minh Lan Nhược không kịp đề phòng, hai con cá nướng đều bị cướp mất, ngón tay còn bị cành cây cào xước một đường, rướm máu.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên Miêu Cương trước mặt: “Sở Nguyên Bạch, ngươi muốn chết có phải không!”
May mà nàng buông tay nhanh, nếu không lòng bàn tay đã bị cào rách mất rồi.
Sở Nguyên Bạch nhìn thấy vết thương trên tay nàng, cười khan: “Hì hì, ta không cố ý.”
Minh Lan Nhược cười lạnh, xắn tay áo nhặt một cành cây khô, hung hăng vụt về phía hắn ta: “Ta cố ý đấy!”
Thiếu niên bị đánh trúng, đau đến kêu toáng lên, vội vàng cầm hai xiên cá nướng, nhảy dựng lên bỏ chạy: “A a a, mụ phù thủy đánh người! Mụ phù thủy bắt nạt người ta!”
Mụ phù thủy?!
Minh Lan Nhược tức đến bật cười, tên tiểu tử thối này!

Thương Kiều đang dặn dò Tiểu Tề Tử điều gì đó, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên, hắn nhíu mày: “Tên ngốc Sở Nguyên Bạch kia lại giở trò gì vậy!”
Hắn khó chịu quay đầu lại, liền thấy Minh Lan Nhược đang cầm cành cây đuổi đánh Sở Nguyên Bạch khắp bờ sông.
Sở Nguyên Bạch nhanh nhẹn như con lươn, nhưng Minh Lan Nhược sử dụng khinh công, vẫn đuổi kịp, đánh cho Sở Nguyên Bạch kêu la thảm thiết.
Hắn vẫn không chịu thua, liên tục mắng Minh Lan Nhược – Lão bà già, mụ phù thủy!
“Ha ha ha, khinh công của tiểu nương nương gần đây thật sự tiến bộ, giống như đang đuổi chó vậy!” Tiểu Tề Tử đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cười đến đau cả bụng.
Thương Kiều lại hừ lạnh một tiếng, liếc hắn ta một cái, Tiểu Tề Tử lập tức im bặt –
Quên mất, chủ tử nhà mình là một bình dấm chua chính hiệu.
Thương Kiều nheo mắt, thuận tay hái một chiếc lá trúc, kẹp giữa hai ngón tay bắn ra.
Lá trúc mang theo kình phong, bắn thẳng vào đầu gối Sở Nguyên Bạch.
Hắn ta hét lên một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất, cá nướng trong tay cũng rơi ra, hắn ta tức giận bò dậy mắng: “Tên khốn kiếp nào dám đánh lén bổn thiếu gia!”
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy sau lưng âm phong trận trận, hắn ta quay đầu lại, liền thấy Minh Lan Nhược chống nạnh, tay cầm cành cây cười gằn với hắn ta: “Còn dám cướp cá của ta nữa không?”
Sở Nguyên Bạch bĩu môi: “Dám chứ! Không cho ngươi mang cho lão già Thương Kiều ăn nữa!”
“A a a… đừng đánh nữa, ta sai rồi, ta sai rồi!!”
Không lâu sau, đám người đang nướng cá trên bãi sông đều nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Sở Nguyên Bạch.
Chậc chậc, con người ta đúng là không thể ăn nói lung tung.
Trên đường trở về, Minh Lan Nhược trực tiếp dựa vào thành xe, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
“Nằm xuống đi, lớn rồi còn chơi đùa như trẻ con.” Thương Kiều nhìn nàng như vậy, không nhịn được, buông quyển sách trong tay xuống, vỗ vỗ lên đùi mình.
Minh Lan Nhược cũng không khách sáo, trực tiếp nghiêng người, tìm một vị trí thoải mái trên đùi hắn nằm xuống.
Nàng nhịn không được oán giận: “May mà Tiểu Hy không có tính cách nghịch ngợm như Sở Nguyên Bạch, nếu con của chúng ta mà như vậy, thật sự bóp chết cho xong, sinh ra chỉ tổ rước nợ vào người!”
Thương Kiều lấy khăn tay, chậm rãi lau mồ hôi trên trán nàng: “Nàng rất thích Sở Nguyên Bạch, chơi đùa với hắn vui vẻ như vậy?”
Minh Lan Nhược lười biếng nói: “Là một nhân vật lợi hại và thú vị, giỏi giả heo ăn thịt hổ, nhìn kết cục của Thái tử là biết, tên nhóc này tâm cơ hiểm độc, ra tay dứt khoát.
Nàng cọ cọ chân hắn, ngửi thấy mùi hương trầm thoang thoảng dễ chịu trên người hắn, càng thêm buồn ngủ:
“Hắn ta thích giả vờ làm đệ đệ đáng yêu, vậy ta cũng không ngại diễn vai tỷ tỷ hung dữ, không đánh hắn ta thì uổng phí.”
Thương Kiều khẽ cười, véo véo chóp mũi nàng: “Tiểu nương nương phải cẩn thận một chút, hắn không phải loại người vì trong người nàng có Cổ Thần mà nguyện ý thần phục dưới trướng nàng, tôn nàng làm Thánh nữ đâu.”
Minh Lan Nhược kéo tay hắn xuống, nắm lấy, lười biếng nói: “Hình như hắn ta đã phát hiện ra quan hệ giữa chúng ta không đơn giản, ta đoán…”
Nàng dừng một chút, cười lạnh: “Tám chín phần là hắn ta nghe được từ chỗ Thái tử, còn Thái tử biết được quan hệ giữa chúng ta như thế nào, ngoài Vân Nghê mật báo ra, không còn ai khác.”
Thương Kiều thản nhiên nói: “Bản tọa đã phái người truy tìm tung tích Vân Nghê, tin tức hiện tại có được là, sau khi trúng độc châm của nàng, ả ta rơi vào hôn mê, nhưng vẫn chưa rõ tung tích.”
Điều duy nhất có thể khẳng định là, bản thân Thái tử cũng không biết Vân Nghê đã đi đâu, ả ta đột nhiên biến mất khỏi mật y quán.
Minh Lan Nhược lười biếng nhắm mắt lại: “Ta đoán Sở Nguyên Bạch ít nhiều cũng biết chút ít.”
Thế lực của Thái tử sau này đều bị khống chế, không có khả năng che giấu Vân Nghê, người có thể tiếp xúc với hắn chính là Sở Nguyên Bạch.
Đây cũng là lý do tại sao cho đến bây giờ nàng vẫn chưa trở mặt với Sở Nguyên Bạch.
Sở Nguyên Bạch muốn Cổ Thần trong cơ thể nàng, nàng muốn từ chỗ hắn biết được tung tích của Vân Nghê, thuận tiện ổn định hắn và thế lực ba tỉnh Tây Nam.
Minh Lan Nhược mơ màng lẩm bẩm: “Quả nhiên trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, càng ngày càng nhiều người biết được bí mật của chúng ta.”
Thái tử đã chết, nhưng còn có Thượng Quan Hoành Nghiệp, Sở Nguyên Bạch…
“Bí mật khi đã bị người thứ hai biết được thì không còn là bí mật nữa rồi.” Thương Kiều dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng bằng những ngón tay thon dài trắng nõn.
Nhìn cô nương đang ngủ say trên đùi mình, hắn khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán nàng, đầy ôn nhu và yêu chiều.
Nhưng, không sao cả, sẽ không còn lâu nữa đâu, hắn sẽ để cho cả thiên hạ đều biết, nàng là nữ nhân của hắn!
Danh chính ngôn thuận cướp lấy nàng, cả danh phận lẫn con người!

Trong một khu vườn tường trắng ngói xanh trên núi Thanh Vân.
Hương Na đang buồn chán dẫn người kiểm tra lại các loại dược liệu đã chuẩn bị kỹ càng.
Không lâu sau, một bóng người thiếu niên mang theo một chiếc bọc nhỏ, nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống.
“A ca! Thế nào, thành công rồi sao?” Hương Na sáng mắt lên.
Sở Nguyên Bạch nhếch mép, mở bọc nhỏ đưa cho Hương Na: “Chuyện của ca ca, muội yên tâm!”
Trong bọc là một đoạn cành cây ngắn, cành cây rõ ràng đã xuyên qua thứ gì đó có thịt, ở phần gốc còn có thể nhìn thấy vết máu mờ nhạt.
Ngoài ra trong bọc còn có mấy sợi tóc dài.
“Đây là máu và tóc của Minh Lan Nhược sao, huynh chắc chắn chứ?” Hương Na lo lắng hỏi.
Không có cách nào, nữ nhân Minh Lan Nhược kia quá gian xảo, lại lợi hại!
Sở Nguyên Bạch cười gian xảo: “Máu và tóc ta tự tay lấy, còn có thể sai được sao?”
Để có được máu và tóc của Minh Lan Nhược, hắn ta đã phải chịu không ít trận đòn.

Ads
';
Advertisement