Minh Lan Nhược - FULL

Minh phi phủ
Minh Lan Nhược sai người chuẩn bị vài món ăn gia thường, sau đó xắn tay áo tự mình xuống bếp chiên một đĩa viên thịt rau dại.
Tiểu Hi thích nhất món này, con bé đang nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn Minh Lan Nhược bưng ra, rắc thêm chút tiêu bột Tây Vực.
Mùi thịt cay nồng thơm phức!
“Nếm thử xem, mèo con tham ăn!” Minh Lan Nhược gắp một viên thổi thổi rồi đút vào miệng con.
Tiểu Hi híp mắt sung sướng: “Món mẫu thân làm ngon quá!”
“Con ngoan dẻo miệng, mẫu thân thích, tự gắp ăn đi.” Minh Lan Nhược mỉm cười đặt đôi đũa vào tay con.
Tiểu Hi lại đặt đũa xuống, ngoan ngoãn nói: “Hôm nay đại ma đầu cũng đến ăn cơm với chúng ta mà, ăn một mình không tốt lắm.”
Minh Lan Nhược nghe vậy khựng lại, mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Sao vậy, con rất mong hắn đến ăn cơm cùng sao?”
Tiểu Hi đã bắt đầu dần dần chấp nhận Thương Kiều rồi sao?
“Cũng không phải rất muốn, chỉ một chút thôi!” Tiểu Hi dường như có chút ngại ngùng, ưỡn ngực nhỏ lên kiêu ngạo.
Nhìn thấy Minh Lan Nhược bật cười, cậu bé lại bĩu môi lẩm bẩm: “Còn không phải mẫu thân thích hắn, mẫu thân thích hắn thì con sẽ miễn cưỡng chấp nhận hắn một chút.”
Nếu không, cậu bé là người rất thù dai và bênh vực người mình.
Đặc biệt là mối thù người khác bắt nạt mẫu thân mình, cậu bé có thể ghi nhớ cả đời.
Minh Lan Nhược đưa tạp dề cho Xuân Hòa, ngồi xuống bên cạnh con, dịu dàng nói: “Đừng ép buộc bản thân, con hãy tự mình quan sát, tự mình cảm nhận, có nên tiếp nhận một người hay không, con có thể tự mình quyết định.”
Tiểu Hi của nàng sớm trưởng thành và thông minh, từ nhỏ đã theo bên cạnh nàng, chứng kiến ​​thế thái bạc bẽo trong những năm tháng khó khăn nhất, trong lòng cậu bé có một cán cân của riêng mình.
Tiểu Hi có chút ngượng ngùng, nắm lấy vạt áo Minh Lan Nhược, nghiêm túc nói: “Mặc dù đại ma đầu có hơi xấu xa, nhưng cũng không phải là không thể cứu vãn, hắn không bắt nạt mẫu, con sẽ thử đổi xử tốt với hắn.”
“Đối xử tốt với ai?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Minh Lan Nhược quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một bóng người mặc y phục trắng như ánh trăng, được Cảnh Minh dẫn vào.
Nam nhân để mái tóc đen tùy ý dùng trâm ngọc trắng dài búi sau gáy, mặc trường bào cổ tròn bằng vải sa màu trắng ánh trăng, bên ngoài khoác một lớp áo choàng bằng vải sa mỏng màu bạc sẫm, tay áo rộng theo gió đêm nhẹ nhàng lay động.
Minh Lan Nhược nhìn mà có chút khó hiểu, rõ ràng Ẩn thư sinh mặc trường bào trắng, trông gầy gò nho nhã lại dễ gần.
Thương Kiều cũng mặc một thân trắng…
Nhưng kết hợp với đôi mắt sâu thẳm u ám và khuôn mặt trắng nõn của hắn, lại chỉ càng làm tăng thêm khí chất khó lường như màn đêm của hắn.
“Nhìn gì?” Thấy Minh Lan Nhược nhìn mình chằm chằm, Thương Kiều khẽ nhướng đuôi mắt tinh xảo.
“Người đẹp trai thì nhìn thêm vài lần thôi.” Minh Lan Nhược rất thành thật nói.
Tâm trạng Thương Kiều khá tốt, khẽ cười một tiếng: “Tiểu nương tử đối với việc mình ‘háo sắc’ thật đúng là không hề che giấu.”
Minh Lan Nhược bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Nói như ngươi không háo sắc vậy.”
Thương Kiều vén áo bào ngồi xuống: “Ừ, cũng có lý.”
Tiểu Hi nhìn hai người nói chuyện, liền lên tiếng ra hiệu sự tồn tại của mình: “Khụ khụ… Ở đây còn có trẻ con đấy!”
Người lớn nói chuyện cũng phải chú ý trường hợp chứ!
Thương Kiều sững người, hắn nhất thời quên mất nhóc con này, sau đó nhìn về phía Tiểu Hi, khẽ mỉm cười: “Ta có thứ này cho con, xem có thích không?”
Nói xong, hắn ra hiệu cho Tiểu Tề Tử mang một chiếc giỏ tinh xảo đến, mở ra trước mặt Tiểu Hi.
Tiểu Hi tò mò nhìn vào, vừa lúc đối diện với đôi mắt to màu xanh lam, cậu bé lập tức hưng phấn kêu lên một tiếng: “Mèo con! Mẫu than, là mèo con!”
Nói xong, cậu bé đưa tay bế ra khỏi giỏ một chú mèo trắng muốt xinh đẹp có đôi mắt hai màu khác biệt, chú mèo ngoan ngoãn để Tiểu Hi ôm.
Minh Lan Nhược cũng nhịn không được đưa tay sờ, bộ lông mềm mượt của chú mèo khiến nàng không nhịn được sờ đi sờ lại: “Đây là mèo Ba Tư mắt hai màu, là cống phẩm của Tây Vực sao, thật đáng yêu!”
Thương Kiều bưng chén trà, ý vị thâm trường nói: “Ban đầu là bệ hạ muốn ban tặng cho Xuân Chiêu Nghi, con mèo này so với con mà bản tọa ngày thường nuôi, ngoan hơn nhiều.”
Động tác vuốt ve mèo con của Minh Lan Nhược khựng lại, nàng bất ngờ trừng mắt liếc hắn: “Ngươi nuôi ai, ai là do ngươi nuôi!”
Nàng mới không phải mèo của hắn!
Thương Kiều cười lạnh một tiếng: “Ừm, trong phủ bản tọa không phải mèo, mà là hổ mẹ, còn sinh cả hổ con, vẫn là cái tính nết động một chút là giơ móng vuốt cào người.”
“Hổ con? Là con hổ sao? Ở đâu? Ở Đông Xưởng sao, con có thể đi xem không?” Tiểu Hi đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ôm mèo con, hưng phấn hỏi dồn dập.
cậu bé thích nhất là động vật lông xù!
Thương Kiều đưa tay xoa xoa mái tóc hơi xù của con bé, khẽ cười thành tiếng: “Được, có cơ hội sẽ dẫn con đi.”
Minh Lan Nhược tức giận đặt mạnh đôi đũa trước mặt hai phụ tủ kia: “Bớt nói nhảm nữa, thức ăn sắp nguội rồi, không muốn ăn thì đừng ăn.”
Dù sao cũng là trẻ con, dù có thông minh đến đâu cũng chưa hiểu hết ý tòng trong lời nói của người lớn.
“Vâng.” Hai nam nhân, một lớn một nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi xuống, đồng thanh đáp.
Tiểu Tề Tử đứng bên cạnh nhìn, thầm cười trong lòng, cùng Xuân Hòa, Cảnh Minh lặng lẽ lui ra khỏi sân.

Cảnh Minh vừa ra ngoài, liền thấy Trần Ninh ôm kiếm dựa vào chỗ không xa, nhìn về phía nàng.
Nàng lập tức hiểu ý nói với Xuân Hòa: “Ta có chút việc muốn bàn bạc với Trần Ninh.”
Nhìn Cảnh Minh chạy lon ton theo Trần Ninh, Xuân Hòa chỉ cảm thấy mình như nhìn thấy một cô nương động lòng xuân…
“Nha đầu này thật là, rõ ràng còn chưa động lòng, đã làm trước những chuyện sau đó rồi, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Xuân Hòa thở dài khe khẽ.
Tiểu Tề Tử đột nhiên lên tiếng sau lưng nàng: “Chưa động lòng cũng không phải chuyện xấu, không đau lòng, sẽ không thương tâm.”
Xuân Hòa khựng lại, nhìn tiểu thái giám trẻ tuổi tuấn tú bên cạnh: “Tiểu Tề Tử, ngươi…”
“Nghe nói Xuân Hòa tỷ tỷ sắp nghị thân, ta… chúc mừng Xuân Hòa tỷ tỷ.” Tiểu Tề Tử chớp chớp hàng mi dài, nhìn Xuân Hòa mỉm cười thản nhiên.
Xuân Hòa nhất thời có chút không được tự nhiên, khẽ ho khan: “Chuyện này… còn chưa đâu vào đâu, là nha đầu Cảnh Minh nói nhảm với ngươi cái gì rồi!”
Tiểu Tề Tử nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp dịu dàng của Xuân Hòa, hắn nghiêm túc nói: “Xuân Hòa tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tính tình lại dịu dàng, lại còn thông minh, ai mà kết hôn cùng tỷ tỷ…”
Xuân Hòa vội vàng xua tay ngắt lời hắn, càng thêm đỏ mặt: “Được rồi, hiện tại loại thời điểm như đi trên băng mỏng này, tiểu thư và Thiên Tuế gia còn chưa thể bên nhau, ta làm sao có thể thành thân được chứ, Vương ma ma nói xem mắt hợp ý thì sẽ định thân trước thôi.”
Tiểu Tề Tử khựng lại, cố nén đau lòng, mỉm cười nói: “Dù sao, ai cưới được tỷ tỷ nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hắn từ trong ngực móc ra một cái túi thơm nhét cho Xuân Hòa: “Cái này, là gia ban thưởng cho ta, đồ con gái, ta cũng không dùng được, nghĩ đến việc tặng cho tỷ tỷ làm quà mừng trước vậy.”
Nói xong, hắn hít hít mũi: “Ta hơi khó chịu, đi một chuyến đến phòng thuốc trước.”
Nói xong, Tiểu Tề Tử xoay người bỏ chạy, hắn không thể để lộ ra vẻ mặt mất mát trước mặt Xuân Hòa tỷ tỷ.
Nhìn tiểu thái giám cao gầy bỏ chạy, Xuân Hòa bật cười, cúi đầu nhìn túi thơm, bên trong là một miếng ngọc bội tua rua Hòa Điền nước cực tốt.
Trên miếng ngọc trắng noãn ấm áp được chạm khắc cảnh xuân về hoa nở, lại vừa vặn trùng với tên của nàng.
Hơn nữa, kỹ thuật chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn là biết là vật phẩm cống phẩm giá trị trăm vàng.
Xuân Hòa có chút sững sờ, vật quý giá như vậy mà lại tặng nàng làm quà mừng sao?
Trong lòng nàng cũng không nói nên lời cảm giác gì…
Nàng còn đang ngẩn người, đột nhiên thấy có thị vệ canh cổng vội vàng chạy tới: “Xuân Hòa tỷ tỷ, Tần vương điện hạ đột nhiên đến trước phủ, người của chúng ta không tiện cản lại, hắn đã vào rồi.”
Xuân Hòa nắm chặt ngọc bội, nhét bừa vào trong ngực, lập tức đi theo thị vệ ra ngoài, đồng thời phân phó nha hoàn bên cạnh: “Mau đi thông báo cho tiểu thư!”

“Vương gia, vương gia, xin người dừng bước!” Xuân Hòa dẫn người vội vàng chạy đến.
Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn theo Lăng Ba và mấy tên thị vệ, sắc mặt lạnh lùng đi vào trong viện: “Sao hả, bản vương đến biệt viện của mình mà cũng phải thông báo như khách khứa sao?!”
Xuân Hòa bất đắc dĩ, dẫn người chắn trước mặt hắn: “Vương gia, người và tiểu thư nhà nô tỳ đã có ước định rồi!”
Không phải đã nói sẽ không tự tiện xông vào, sẽ thông báo trước sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nhìn Xuân Hòa: “Sao hả, Thương Kiều có thể đến, bản vương không thể đến sao?”
Ban đầu hắn cũng muốn ở ngoài cửa đợi thêm một chút, kết quả, hắn lại nhìn thấy xe ngựa ở cửa, rõ ràng là xe của Thương Kiều!
Hơn nữa, nghe người bán hàng rong ở cửa nghị luận, xe ngựa của Đông Xưởng có thể đi thẳng vào phủ Minh phi, hắn lập tức tức giận!
“Điện hạ đương nhiên có thể đến.” Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên.
Xuân Hòa và những người khác nhường đường, Minh Lan Nhược đi tới, nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Không biết điện hạ có chuyện gì quan trọng, mà ngay cả chuyện đã đáp ứng ta cũng quên rồi sao?”
Người này sao cứ luôn coi mình là chủ nhân của phủ Minh phi vậy, rõ ràng chỉ là hợp tác trong thời gian ngắn mà thôi!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng chắn trước mặt mình, lại nhìn vào trong viện, đột nhiên nói: “Có tin tốt muốn chia sẻ với ái phi, bản vương đặc biệt chuẩn bị rượu và thức ăn ngon!”
Nói xong, hắn giật lấy giỏ đựng rượu và thức ăn từ tay Lăng Ba nhét vào lòng Minh Lan Nhược, sau đó sải bước đi vào trong viện của nàng.
Minh Lan Nhược ngẩn người, nhíu mày, người này phát điên gì vậy?
Nàng chỉ có thể đưa giỏ rượu và thức ăn cho Xuân Hòa, vội vàng đuổi theo sau hắn, cố gắng ngăn cản hắn: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi đứng lại đó!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vội vã xông vào sân của Minh Lan Nhược, liền nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc y phục trắng như ánh trăng đang ngồi trước bàn, ung dung nhấp rượu.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, nam nhân lại không quay đầu lại, chỉ tao nhã bưng chén rượu, thản nhiên nói: “Tần vương điện hạ vội vàng như vậy, là đến bắt gian sao?”
Rõ ràng đối phương đang ngồi một mình, nhưng khí thế quanh thân lại khiến người ta không khỏi nghẹt thở, không dám hó hé nửa lời.
Thượng Quan Hoành Nghiệp khựng lại, lạnh lùng nói: “Thiên Tuế gia tại sao lại ở đây?”
Thương Kiều đặt chén rượu xuống, khẽ cười một tiếng: “Tại sao lại ở đây? Bản tọa không chỉ hôm nay ở đây, những ngày trước, Lan Nhược bị bệnh, bản tọa gần như ngày nào cũng ở đây, ngược lại là điện hạ, tại sao lúc này lại ở đây?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn lời, Thương Kiều chỉ ba câu nói, người sai lại trở thành chính hắn ta!
Minh Lan Nhược bị bệnh, hắn ta một lần cũng chưa từng xuất hiện.

Ads
';
Advertisement