Minh Lan Nhược - FULL

Tiệc thưởng cúc ngập tràn không khí vui mừng náo nhiệt.
Hiền quý phi ngồi ở vị trí cao nhất trong vườn cúc được bài trí lộng lệ trong Ngự Hoa Viên, mỉm cười nhìn các vị tiểu thư khuê các, phu nhân mệnh phụ lần lượt tiến lên chúc mừng bà được tấn phong lên Quý phi.
Sự xuất hiện của Từ Tú Dật ít nhiều thu hút không ít ánh mắt kỳ lạ – có khinh bị, có thương hại, có cười trên nỗi đau của người khác, nhưng phần nhiều là ánh mắt xem náo nhiệt.
Xét cho cùng, một vị nữ tử từng là mẫu mực của nữ nhi khuê các nay lại rơi vào cảnh mất đi trong trắng, phải gả thấp cho một thương nhân ngoại bang, thật khiến người ta không khỏi thổn thức.
Nhưng không ai dám giống như ở bên ngoài, tiến lên kiếm chuyện xui xẻo.
Bởi vì bên cạnh Từ Tú Dật còn có vị Minh phi nương nương được người đời xưng là “truyền kỳ” – Đại tiểu thư Minh gia Minh Lan Nhược, không phải là người dễ chọc.
Tuy rằng cũng có không ít tiểu thư phu nhân ngấm ngầm cười nhạo Minh Lan Nhược “không biết giữ gìn”, nhưng đừng nói nàng là Bình thê của Tần vương, được Hoàng đế đích thân ban cho phong hào Minh phi.
Chỉ nói đến việc Đại trưởng công chúa từng là người đại diện cho Hoàng thất và Chu gia là người đứng đầu võ tướng đều từng chịu thiệt thòi dưới tay nàng, thì ai còn dám tùy tiện chọc giận nàng.
Không ít người còn nịnh nọt lấy lòng tiến lên chào hỏi.
Minh Lan Nhược hơi hơi gật đầu, mỉm cười đáp lại từng người một, cho dù có một số người từng chế giễu và giẫm đạp lên nàng lúc nàng gặp khó khăn, nàng cũng vẫn giữ thái độ ôn hòa.
Từ Tú Dật nhìn thấy mà trong lòng không khỏi bội phục: “Ai cũng biết nên thản nhiên đối mặt với vinh nhục, nhưng có mấy người thật sự làm được, tâm thái của tỷ tỷ thật tốt.”
Minh Lan Nhược dẫn nàng ngồi xuống chỗ ngồi: “Tỷ chỉ là phân biệt rõ ràng người nào là người tỷ nên để tâm, người nào chỉ là người quen biết xã giao mà thôi.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Từ Tú Dật : “Muội chỉ cần để tâm đến người thật lòng yêu thương muội là đủ rồi, còn những kẻ khác bất quá chỉ là…”
Nàng dừng một chút, mỉm cười: “Rác rưởi.”
Từ Tú Dật sửng một chút, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Được!”
Hiền quý phi nhìn thấy Minh Lan Nhược, liền sai người gọi nàng qua nói chuyện.
“Tỷ tỷ cứ đi đi, muội không yếu đuối như vậy đâu.” Từ Tú Dật mỉm cười.
Minh Lan Nhược tuy lo lắng cho Từ Tú Dật , nhưng cũng biết mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cô nương này.
Hơn nữa, tám chín phần mười là Minh đế sai Hiền quý phi đến dò hỏi “đại sự” – khi nào nàng mới “sinh con” cho Tần vương.
Dù thế nào nàng cũng phải đi qua đó ứng phó một chút.
Nàng dặn dò Mai Châu chăm sóc Từ Tú Dật , rồi theo cung nữ bên cạnh Hiền quý phi rời đi.
Minh Lan Nhược vừa rời đi, Từ Tú Dật liền cảm nhận rõ ràng ánh mắt ác ý, dò xét và xem náo nhiệt rơi vào người mình nhiều hơn hẳn.
Nàng thản nhiên ngồi ngay ngắn, nếu Minh tỷ tỷ có thể làm được việc không để ý đến ác ý, vậy nàng cũng có thể!
Chỉ là, có đôi lúc ác ý sẽ tự mình tìm đến cửa.
“Ôi chao, đây là ai đây, ăn mặc lộng lẫy như vậy, có phải là cho rằng đeo bộ trang sức Tinh Nguyệt Thôi Trần này lên người là có thể che giấu chuyện nàng ta mất đi trong trắng, phải gả cho tên thương nhân ngoại bang hèn tiện kia không?”
Một giọng nói châm chọc vang lên.
Từ Tú Dật thản nhiên nhìn sang, liền thấy Lỗ tiểu thư của Tĩnh An hầu phủ dẫn theo mấy vị tiểu thư khác đi tới.
Một vị tiểu thư khác vừa khinh thường vừa sợ hãi lấy khăn tay che miệng: “Lỗ tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận đấy, lần trước An Ninh quận chúa bất quá chỉ nói mấy câu với Từ đại tiểu thư, trên đường về đã bị người ta chặn đường cướp của, vứt xác ngoài đường đấy.”
“Đúng đó, nghe nói quận chúa thật đáng thương, An Ninh Quận vương đành phải đưa nàng ấy vào gia miếu, nghe nói ban đầu nàng ấy là người có hy vọng trở thành Thái tử phi nhất, thật đáng thương.”
Một đám tiểu thư túm tụm bàn tán xôn xao, sợ người xung quanh không biết chuyện này.
Lỗ tiểu thư và An Ninh quận chúa quan hệ rất tốt, nàng ta đến đây vốn dĩ là muốn ra mặt thay cho tỷ muội tốt.
Nàng ta cố ý cao giọng, cười lạnh: “Ta mới không sợ nàng ta, cái gì mà nữ tử khuê các mẫu mực, bất quá chỉ là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ độc ác, không muốn ai sống yên ổn – tàn hoa bại liễu!”
“Xoảng!”
Lỗ tiểu thư vừa dứt lời, một ly trà nóng đã không chút khách khí hắt thẳng vào người nàng ta.
“A a a!” Lỗ tiểu thư bị bỏng đến mức không nhịn được kêu lên thành tiếng, khiến những người xung quanh phải ngoái nhìn.
Từ Tú Dật lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, ta không cố ý.”
Thấy tình hình không ổn, lập tức có nữ quan phẩm cấp cao dẫn theo cung nữ đi tới hỏi: “Các vị tiểu thư, chuyện này là sao vậy?”
Lỗ tiểu thư tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Từ Tú Dật mắng: “Tiện nhân không biết xấu hổ này, dám lấy nước nóng hắt ta!”
Từ Tú Dật bình tĩnh nói: “Ta không có.”
Lỗ tiểu thư còn muốn lớn tiếng cãi lại: “Mọi người đều nhìn thấy…”
“Hôm nay là ngày vui của Hiền quý phi nương nương, Hoàng thượng lập tức sẽ giá lâm, các vị tiểu thư tốt nhất nên chú ý hành vi của mình! Làm ầm ĩ lên, chỉ đành mời các vị ra khỏi cung!”
Nữ quan không kiên nhẫn ngắt lời nàng ta.
Hoàng thượng đang dẫn theo các vị vương công quý tộc đi dạo Ngự Hoa Viên được trang hoàng lộng lẫy, lát nữa cũng sẽ giá lâm vườn cúc, sao có thể để chuyện nhỏ nhặt này làm náo loạn yến tiệc.
Lỗ tiểu thư chết sững, không ngờ bản thân cũng bị mắng, nếu bị đuổi khỏi cung, nàng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
“Thôi, thôi!” Vài vị tiểu thư khác thấy rõ ràng Từ Tú Dật dù danh tiếng hiện giờ không tốt, nhưng cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bèn nhỏ giọng khuyên can.
Thấy bọn họ không dám làm loạn nữa, nữ quan mới dẫn các cung nữ rời đi.
Từ Tú Dật thản nhiên liếc Lỗ tiểu thư một cái: “Miệng bẩn thì tự mình rửa cho sạch.”
Nói xong, nàng xoay người trở lại chỗ ngồi.
Lỗ tiểu thư tức đến toàn thân run rẩy, nàng ta rốt cuộc cũng nhìn ra Từ Tú Dật là cố ý, đối phương đã tính toán kỹ rồi –
Ở nơi như thế này, các nữ quan sẽ chẳng quản ai đúng ai sai, mà là ai dám làm loạn, kẻ đó sẽ là kẻ có lỗi, cho nên Từ Tú Dật mới cố ý hắt nước vào nàng ta!
Lỗ tiểu thư nhịn không được nữa, chộp lấy bình rượu trên bàn, định hất thẳng vào đầu Từ Tú Dật !
Họ Từ biết chơi chiêu này, chẳng lẽ nàng ta lại không biết?
Từ Tú Dật thấy vậy, đang định né tránh, lại không ngờ, có người còn nhanh hơn nàng.
“Bốp!” Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay Lỗ tiểu thư.
Lỗ tiểu thư ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh, đôi mắt màu xám bạc của nam nhân, tựa như vầng trăng lạnh lẽo trên sa mạc, đầy mê hoặc.
Nàng ta đỏ mặt: “Ngài là…”
nam nhân mỉm cười, lật tay hất ngược bình rượu trong tay nàng ta, “Xoảng!”, rượu đổ ào xuống đầu nàng ta.
“A–!” Lỗ tiểu thư nháy mắt biến thành gà ngấm nước, nàng ta không nhịn được hét lên.
Chuyện này, rốt cuộc cũng náo loạn rồi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía này.
Từ Tú Dật nhìn về phía Cáo Bạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện, tâm trạng phức tạp và khó hiểu: “Ngươi không nên xuất hiện ở đây.”
Hắn ta ra tay bảo vệ nàng, nhưng lại rước lấy phiền phức lớn hơn.
Cáo Bạc nhướng mày, nở nụ cười mê người: “Vị hôn thê của ta bị sỉ nhục, ta sao có thể không xuất hiện?”
Dưới ánh mắt của hắn ta, Từ Tú Dật không hiểu sao lại cảm thấy nghẹn lời: “Ngươi thật là…”
Nhưng mọi người xung quanh đã lập tức biết được nam nhân trước mặt chính là vị hôn phu thương nhân ngoại quốc kia của Từ Tú Dật .
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Vị nữ quan lúc nãy dẫn theo các cung nhân, sắc mặt khó coi đi tới.
Lỗ tiểu thư sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Cáo Bạc mắng: “Ta muốn tố cáo Từ Tú Dật mang theo tên thương nhân ngoại quốc hèn hạ này trà trộn vào yến tiệc trong cung, ý đồ bất chính!”
Nữ quan nhìn về phía Cáo Bạc, nhíu mày, đang định lên tiếng,
Ai ngờ một giọng thái giám the thé xen lẫn già nua vang lên: “Ôi, đây chẳng phải là Tô Lai Mạn thân vương sao? Bệ hạ đang cho người tìm ngài khắp nơi đấy.”
Hòa công công dẫn theo mấy tiểu thái giám vội vàng chạy tới, cung kính hành lễ với Cáo Bạc.
Mọi người đều ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía Cáo Bạc.
Từ Tú Dật lúc này mới phát hiện Cáo Bạc hôm nay mặc một thân trường bào thêu kim tuyến bạc, bên hông đeo thắt lưng bằng vàng ròng đính hồng ngọc, áo choàng cổ đứng kiểu Sudan, hàng cúc áo đều là lục bảo.
Bộ trường bào lóa mắt như vậy, nhưng khi mặc trên người Cáo Bạc lại toát lên vẻ sang trọng và hoang dã.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn… Tô Lai Mạn thân vương… là cái gì?
Chẳng lẽ Cáo Bạc chỉ là biệt hiệu của hắn?
“Hòa tổng quản, vị này là?” Hiền quý phi thấy Hòa công công tự mình đến đây, bà ta cũng lập tức dẫn theo người đi tới.
“A, Hiền quý phi nương nương, vị này là Tô Lai Mạn thân vương của vương quốc Sudan, vị điện hạ này phụ trách đoàn sứ giả Sudan và việc giao thương với Đại Minh chúng ta.” Hòa tổng quản cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ chỉ biết Cáo Bạc là một thương nhân ngoại quốc, lại không ngờ hắn ta lại có lai lịch chính thức, hơn nữa còn là thân vương của một nước.
Thương nhân hèn hạ và thân vương hoàng thất đế quốc hoàn toàn là hai khái niệm!
Nếu Từ Tú Dật gả cho hắn ta…
Gần như tương đương với việc hai nước kết thông gia?! Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải nể mặt đối phương!
Ánh mắt mọi người nhìn Từ Tú Dật lại thay đổi, thêm vài phần kinh ngạc.
“Tô Lai Mạn thân vương, bệ hạ lập tức sẽ đến, hay là ngài lên ngồi?” Hiền quý phi mỉm cười mời Cáo Bạc.
Thực ra bà ta đã sớm biết từ chỗ Minh đế, hôm nay cũng sẽ có đoàn sứ giả nước ngoài đến chúc mừng, trong đó người có thân phận cao quý nhất chính là vị Tô Lai Mạn thân vương này.
Nhưng Cáo Bạc lại cười lạnh: “Hiền quý phi nương nương, vị hôn thê của ta ở đây, vì ta mà bị các vị tiểu thư quý tộc sỉ nhục, chẳng lẽ bà cũng xem thường ta, một kẻ ngoại quốc này sao?”
Sắc mặt Hiền quý phi hơi thay đổi, bà ta là chủ nhân của bữa tiệc, đối với những gì đã xảy ra trong bữa tiệc, ít nhiều cũng biết được đôi chút.
Lúc trước không quản là bởi vì đây chỉ là chuyện cãi vã nhỏ giữa các tiểu thư quý tộc.
Sắc mặt bà ta lạnh lùng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lỗ tiểu thư cùng đám người kia –
“Tĩnh An hầu phủ thật to gan, dạy dỗ ra đứa con gái vô lễ như vậy thật là làm mất mặt mũi Đại Minh ta, người đâu, lôi bọn họ xuống, mỗi người đánh hai mươi trượng, đuổi ra khỏi cung!”
Lỗ tiểu thư cùng mấy vị tiểu thư kiêu ngạo kia, sắc mặt lúc đầu tím tái sau đó chuyển sang trắng bệch…
Bị đánh đòn, còn bị đuổi ra khỏi cung, bọn họ còn danh dự gì nữa? Cả đời này coi như xong rồi!
“Không… Hiền quý phi nương nương tha mạng cho chúng ta!” Bọn họ còn muốn cầu xin tha thứ, nhưng đã bị mấy tên thái giám dùng khăn bịt miệng lôi đi.
Màn này, lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Chỉ có Minh Lan Nhược đi theo sau Hiền quý phi là vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa Cáo Bạc và Từ Tú Dật , thầm nghĩ trong lòng –
Chậc, hai người này chắc chắn có gian tình rồi đây~~

Ads
';
Advertisement