“Tiểu Hy, con không sao chứ?”
Một “tiểu đào mập” trong bộ y phục trắng xông thẳng vào phòng từ cửa—
Dù là một đứa trẻ mũm mĩm, Tiểu Hy lại rất lanh lẹ.
Cậu bé nhanh chóng chạy đến đỡ Minh Lan Nhược, rồi cẩn thận ôm nàng lên. Tuy còn nhỏ, cậu không thể bế nàng như lão yêu quái nhưng vẫn cố gắng nâng nàng lên giường.
Thương Kiều đi chậm một bước: “…”
“Ta không sao.” Minh Lan Nhược nhìn đứa trẻ nhỏ bé đưa mình trở lại giường chỉ trong vài động tác, vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu nó.
Thương Kiều bước vào, định đưa tay bế Tiểu Hy lên: “Tiểu tử thối, đã bảo là mẫu thân con đang nghỉ ngơi, không được quấy rầy nàng rồi cơ mà!”
Tiểu Hy không khách sáo, vung tay đẩy bàn tay hắn ra rồi ấm ức nằm bò lên đùi mẫu thân mình: “Mẫu thân, ngài ấy nói mẫu thân không cần con nữa.”
Minh Lan Nhược nghe thế liền khựng lại, liếc nhìn Thương Kiều với vẻ không vui: “Đừng nghe những lời đó, ngài ấy già nên lẩm cẩm mất rồi.”
Thương Kiều bị nàng nói là lão già lẩm cẩm, nhướng mày cười tức giận: “Ta nói khi nào…”
Tiểu Hy nằm trên đùi Minh Lan Nhược, lén lè lưỡi trêu chọc Thương Kiều—chọc tức người ta rồi còn lén làm mặt xấu.
Thương Kiều lập tức nghiến răng nghiến lợi: “…”
Tiểu tử này là cố tình báo cáo sai sự thật, sinh ra để đối nghịch với hắn phải không?
Nhưng, ai bảo đó là con trai của hắn chứ?
Trước đây, hắn không xử lý đúng cách, khiến con mèo con này giận dữ.
Nên giờ hắn đành phải nhịn.
Thương Kiều bước ra cửa gọi Xuân Hòa, nàng dẫn các thị nữ mang bữa trưa vào.
“Đại tiểu thư, Đốc chủ, Tiểu thiếu gia, bữa trưa đã được chuẩn bị, mời dùng.”
Nói xong, nàng ấy tinh ý dẫn các thị nữ rời đi.
Tiểu Hy nhìn Minh Lan Nhược, rồi nhìn bàn ăn đầy món ngon nhưng lại có chút không vui: “Mẫu thân, hôm nay chúng ta ăn cùng ba người ạ?”
Cậu bé muốn ăn riêng với mẫu thân, không muốn ăn cùng đại ma đầu kia, sợ không nuốt nổi cơm.
Dù cậu bé đã mập lắm rồi, nhưng cũng không muốn giảm cân theo cách này.
Nhưng lần này, Minh Lan Nhược lại dịu dàng nói: “Cữu gia gia con thường bận rộn, hiếm khi đến phủ chúng ta dùng bữa, cùng ăn nhé, được không?”
Dù sao cũng cần tạo thêm cơ hội cho hai người họ gần gũi nhau.
Tiểu Hy bình thường vẫn thích những món đồ chơi mà Thương Kiều gửi tặng.
Còn việc Tiểu Hy sẽ chấp nhận Thương Kiều hay không, nàng tôn trọng ý kiến của con.
Tiểu Hy liếc nhìn Thương Kiều, không mấy vui vẻ nhưng vẫn chu môi: “Được rồi.”
Cậu bé không sợ đại ma đầu này, chỉ là nể mặt mẫu thân mà thôi.
“Vậy con ngồi xuống bàn trước đi, ta sẽ dìu mẫu thân con qua.” Thương Kiều nói nhẹ nhàng.
Tiểu Hy liếc hắn một cái, nhưng dù không vui, cậu bé vẫn ngoan ngoãn trèo xuống giường ngồi vào bàn.
Thương Kiều khẽ cười, đưa tay đỡ Minh Lan Nhược, ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Chậm thôi, nếu ngã ta sẽ đau lòng.”
Minh Lan Nhược mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng một câu khó nghe: “Chàng đau lòng cái quái gì…”
Tối qua hắn coi nàng như một cái bát đựng rượu, cả đêm lăn lộn có thấy đau lòng đâu.
“Mỹ nhân tửu phải dùng mỹ nhân để ngâm rượu, Lý Thái Bạch đã viết— Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang (rượu Lan Lăng ngon tuyệt, màu sắc đẹp như hoa uất kim, hương thơm nồng nàn, quý giá như vàng. Khi rót rượu vào bát ngọc, màu rượu càng thêm phần rực rỡ, lấp lánh như hổ phách.) . Tiểu chủ tử chính là cái bát ngọc hoàn mỹ ấy, nơi nào cũng có thể chứa rượu.”
Hắn đỡ lấy eo thon của nàng, cười gian tà: “Cả người nàng thấm rượu, rất tuyệt diệu.”
Minh Lan Nhược: “Im ngay…”
Thương Kiều cười: “Đa tạ tiểu chủ tử đã ban thưởng.”
Hai người âm thầm giao đấu, Minh Lan Nhược vì ngại mà thua cuộc.
Mặt nàng ửng hồng, không thèm nói chuyện, chỉ cảm thấy cả người không ổn, những lời hạ lưu mà có văn hóa này, nàng không thể đọ lại được!
Thương Kiều thấy Minh Lan Nhược không để ý đến mình cũng không bận tâm, tự mình đỡ nàng đến ngồi cạnh bàn.
Hắn nhìn con “mèo con” nhỏ bé bên cạnh bàn, chìa tay ra chọc vào má mũm mĩm của cậu bé, cười mỉm nói: “Con phải nhanh chóng lớn lên, tay dài, chân dài thì mới có thể bế được người mình thích, hiểu chưa?”
Tiểu Hy tức giận, quay sang Minh Lan Nhược bực bội nói: “Mẫu thân, người xem, cữu gia gia trêu con chân tay ngắn!”
Minh Lan Nhược lần này không quá để tâm, múc một bát canh đưa cho Tiểu Hy: “Cữu gia gia không có ý đó đâu, Tiểu Hy không được gây sự với ngài ấy.”
Thương Kiều nhướn mày về phía Tiểu Hy, vẻ mặt lười biếng nhưng đầy đắc ý.
Tiểu Hy tức giận, lão gia nhân này đang trả thù vì cậu vừa tố cáo lúc nãy.
Cậu ôm lấy cánh tay của Minh Lan Nhược, giọng nũng nịu: “Mẫu thân, người đút cho con ăn với!”
Minh Lan Nhược biết cậu nhóc đang giận dỗi nên mỉm cười đút canh cho cậu.
Tiểu Hy hả hê liếc xéo Thương Kiều, hừ, mẹ không đút cho người đâu ╭(╯^╰)╮!
Thương Kiều không tranh giành với cậu, chậm rãi tự gắp thức ăn cho mình, còn gắp thêm cho Tiểu Hy một miếng: “Ăn nhiều vào.”
Tiểu Hy hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, không thèm để ý.
Minh Lan Nhược nhìn hai cha con đấu đá bằng ánh mắt, chỉ thấy buồn cười nhưng cũng không ngăn cản.
Có thể ngồi xuống ăn cùng nhau một bữa như thế này đã là một tiến bộ đáng kể.
Sau bữa ăn, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Xuân Hòa ngồi trong phòng nhìn sắc trời rồi nhìn ra ngoài cửa, thấy tiểu thái giám đang đợi bèn vẫy tay gọi hắn vào.
“Tiểu công công, sao lần này là ngươi đi theo công tử đến, Tiểu Tề đâu?”
Tiểu thái giám là người mới được lão Hòa nâng đỡ gần đây, cung kính đáp: “Tề công công gần đây bận rộn, không biết vị tỷ tỷ này có điều gì muốn nhắn nhủ không?”
Tề công công chỉ có những tỷ tỷ này dám gọi như vậy, nhưng trong Đông Xưởng, địa vị của ông ta không thấp, chỉ đứng sau lão Hòa.
Xuân Hòa nghĩ ngợi một chút rồi lấy ra một hộp bánh trung thu đưa cho tiểu thái giám: “Đây là bánh trung thu ta tự tay làm, tuy không bằng các đầu bếp cao cấp, nhưng nhân bánh làm từ hoa hồng và trái cây, làm phiền ngươi đưa cho Tiểu Tề giúp ta.”
Tiểu Tề từng đưa cho nàng ấy một bọc quà lớn, trong đó có cả đồ rẻ tiền lẫn đồ quý giá.
Nàng ấy đã nhận quà không thể không trả lễ, dù sao cũng nên gửi lại một phần quà trước.
Nhưng tiểu thái giám lại lộ vẻ khó xử: “Tỷ tỷ, không phải ta không giúp tỷ, nhưng Tề công công rất ghét người khác tặng quà.”
Hắn ta cũng không biết tỷ tỷ này và Tề công công có quan hệ gì, sao dám tự ý đưa đồ cho hắn ta.
Xuân Hòa cũng hiểu rằng người hầu hạ bên cạnh công tử không thể không có chút đề phòng.
Nàng suy nghĩ rồi gật đầu: “Được rồi, chiều nay ta tự mình đến.”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tiểu Hy, là lúc dùng cơm xong.
Xuân Hòa đứng dậy bảo các nữ tỳ chuẩn bị nước rửa tay và đồ súc miệng.
Sau bữa ăn, Tiểu Hy theo thói quen phải đi dạo trong sân để tiêu hóa.
Nhưng trời đang mưa to, Thương Kiều đành dẫn cậu bé đi dạo dưới hành lang.
Tiểu Hy hiếm khi không từ chối, hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang.
Các nữ tỳ và thái giám đi theo từ xa, không dám lại gần.
Bầu không khí giữa hai người một lớn một nhỏ có chút trầm mặc.
“Mẫu thân đã kể cho người nghe về A Cổ bà bà, chính là bà cố của con phải không?” Đi được một lúc, cậu nhóc đột nhiên mở miệng.
Thương Kiều lạnh nhạt đáp: “Đã kể rồi.”
Tiểu Hy hừ một tiếng: “Mẫu thân tuy không nói gì nhưng người rất lo lắng cho bà cố. Tên tiểu vương tử Nam Kinh bắt bà cố tới kinh thành chắc chắn không có ý tốt. Con nghi ngờ hắn có thể đã biết người giúp bà cố trốn thoát là ông cố con- Tiêu Soái.”
Điều đó có nghĩa là tiểu vương tử Nam Kinh có thể sẽ nhanh chóng nhắm đến mẫu thân.
Thương Kiều dừng bước, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hy một lúc lâu, đột nhiên hỏi với vẻ mặt khó đoán: “Đây là do mẫu thân con nói với con, hay con tự suy luận?”
Tiểu Hy nhướng mày: “Là con tự suy luận, không phải đoán, có vấn đề gì sao?”
Thương Kiều nhìn cậu bé trước mặt, đột nhiên cười: “Mẫu thân con biết con trưởng thành sớm như vậy không?”
Thật thú vị, nhi tử hắn còn trưởng thành sớm hơn hắn lúc trước.
Tiểu Hy nghịch ngợm vạt áo, chu môi: “Chắc là… biết. Nhưng mẫu thân thích trẻ con nên con sẽ là một đứa trẻ biết phải nói gì, làm gì, con sẽ không làm mẫu thân khó xử.”
Hơn nữa, cậu cũng không muốn người ta nghĩ mình là một… quái vật nhỏ.
Thương Kiều đột nhiên ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu bé: “Nhớ lấy, không ai quy định trẻ con phải như thế nào, con cũng không phải quái vật nhỏ. Con biết cách che giấu và bảo vệ mình, điều đó rất tốt.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất